Mọi người cả đời đều bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được mấy chục đồng mà lão bí thư chi bộ đã chứng kiến qua khoản tiền lớn khi Thẩm Mỹ Vân mua đất làm trang trại chăn nuôi.
Nhưng đó chỉ là vài trăm đồng mà thôi, bây giờ họ có trong tay bốn ngàn tám trăm đồng lận!
Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm đồng.
Đến nỗi tay lão bí thư chi bộ không nhịn được run lên: "Nhân viên kế toán, cậu đến tính tiền đi."
Nhân viên kế toán đương nhiên không từ chối.
Cậu ta đếm tiền, còn lão bí thư chi bộ đứng nhìn.
Tờ đại đoàn kết là một sấp một trăm tờ, chính xác là một ngàn đồng, bốn sấp như vậy là bốn ngàn đồng, còn lại tám trăm đồng thì rải rác khắp nơi.
Một đống rải rác, vương vãi khắp nơi nên cậu ta đã cho chúng vào bao tải.
Đếm tiền khiến cậu ta có cảm giác rất sung sướng. Nhân viên kế toán đếm được mười tờ, xếp thành một sấp rồi đưa cho Lão bí thư chi bộ đảng bộ. Khi bắt đầu lấy tiền, tay Lão bí thư chi bộ vẫn còn run rẩy, ông ấy đã chết lặng.
"Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm đồng."
Nhân viên kế toán buộc từng sấp, nói: "Đã nhận được đủ." Cậu ta nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí Thẩm, để tôi viết biên lai cho cô."
Thẩm Mỹ Vân định nói không cần, Tống Ngọc Thư lập tức ngắt lời cô: "Cần, cần, cần, cậu đưa cho một cái biên lai để tôi hạch toán."
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Thật xin lỗi, chị dâu, em quên mất."
Tống Ngọc Thư nhìn cô, cầm lấy biên lai và đi ngay lập tức để làm sổ nợ cho xong.
Thẩm Mỹ Vân nhìn bắp nguyên lõi trong kho hàng rồi nói với Lý Đại Hà và Hầu Tử: "Mang máy xay trấu cám ra đây để nó làm việc cả đêm đi."
Toàn bộ bắp nguyên lõi này phải được nghiền nát và biến thành trấu cám làm thức ăn gia súc. Đó là giá trị thực sự của bọn họ cần.
Lý Đại Hà có chút kinh ngạc: "Nghiền nát cả đêm sao?"
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng: "Đúng vậy, cố gắng tranh thủ nghiền nát hết đống bắp này trong vòng ba ngày."
Lý Đại Hà lắc đầu: " Dù có dùng máy xay trấu cám có tia lửa điện cũng không thể nghiền nát hoàn toàn được"."
Có quá nhiều bắp nguyên lõi sẽ không bị nghiền nát hoàn toàn trong một thời gian.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Tôi đang nghĩ biện pháp."
Cô đi tìm Kim Lục Tử: "Anh Lục, tôi ở đó có một mẻ lương thực, tôi muốn thuê lại một số máy xay trấu cám về đây."
Đối với người khác thì khó làm được, đối với Kim Lục Tử thì việc này thực sự không làm khó được cậu ta.
Mối quan hệ giao thiệp của cậu ta đều ở Mạc Hà, vì vậy cậu ta hỏi thẳng: "Em muốn bao nhiêu máy?"
" Ba hoặc năm máy cũng được. Tôi sẽ thuê chúng trong hai hoặc ba ngày, sẽ trả lại sau."
Kim Lục Tử "xong rồi." tộc độ của cậu ta rất nhanh, sau khi Thẩm Mỹ Vân nói xong liền dùng xe chở hàng kéo bốn cái máy đến trang trại chăn nuôi của cô vào buổi chiều.
"Tiền thuê là năm đồng một ngày, giá này cô có thể chấp nhận được không?"
Đây là mức giá thấp nhất mà cậu ta có thể thương lượng, ban đầu đối phương yêu cầu mười đồng, nhưng Kim Lục Tử từ chối. Sau nhiều lần thương lượng, cuối cùng định giá năm đồng.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Năm đồng thì có thể."
Cô lập tức trả tiền: "Phải dùng mất hai ngày, tổng cộng là bốn mươi đồng." Việc này thật sự không rẻ, tương tiền với một tháng tiền lương của người bình thường.
Nhưng tiền phải tiêu một cách khôn ngoan. Số tiền này là phải tiêu, không thể tiết kiệm được.
Kim Lục Tử thu tiền, trực tiếp đưa cho ông chủ mà không chạm vào."Bốn mươi đồng, ông đếm thử đi. Đây là tiền của em tôi. Coi như là người thân của tôi."
Ông chủ kia cũng không thèm đếm, trực tiếp cầm lấy, cũng chỉ nhìn một cái, rồi nói": "Vậy vào thời điểm này hai ngày nữa, tôi sẽ cử người đến kéo máy về."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Với việc bổ sung thêm bốn máy xay trấu cám này, cùng với máy xay trấu cám ban đầu trong trang trại chăn trại của họ, tổng cộng có năm máy.
Làm việc không ngừng nghỉ.