Phần lõi của bắp nguyên lõi đó không được lấy ra mà được cho trực tiếp vào máy nghiền nát với nhau.
Trong hai ngày làm việc, một kho hàng bắp nguyên lõi đã bị đập nát sạch sẽ, tất cả đều được đựng vào trong túi bạt.
Cô không đi đến nhà kho, Thẩm Mỹ Vân gọi điện thoại đến trang trại chăn nuôi ở đồn trú quân Mạc Hà: "Đồng chí, tôi đang tìm sĩ quan hậu cần."
Một lúc sau, sĩ quan hậu cần mới nhận điện thoại: "Tôi là sĩ quan hậu cần đây, xin hỏi đầu dây bên kia là ai vậy?"
Thẩm Mỹ Vân "Là tôi."
"Sĩ quan hậu cần, anh có muốn bàn chuyện làm ăn không?"
Sĩ quan hậu cần nhận ra giọng nói của Thẩm Mỹ Vân: "Cô nói cho tôi nghe thử xem."
"Chỗ này của tôi đang có một mẻ thức ăn gia súc thượng hạng. Anh có muốn nó không?"
Nghe vậy, sĩ quan hậu cần ngồi thẳng lên một chút: "Cái gì cơ?"
"Thức ăn gia súc thượng hạn, được làm từ bắp nguyên lõi mới thu hoạch trong năm nay, chúng tôi tự làm cho đàn gia súc trong trang trại của chúng tôi. Nhưng tôi nghe chị dâu nói trang trại chăn nuôi của anh không đủ thức ăn gia súc nên tôi nghĩ đến việc để dành một ít cho anh từ chỗ chúng tôi nên tôi gọi hỏi anh có muốn không?"
Sĩ quan hậu cần vỗ đùi và nói: "Mỹ Vân, cô chính là vị cứu tinh của tôi.
Vấn đề lớn nhất trong trang trại chăn nuôi của họ bây giờ là không đủ thức ăn gia súc.
Không phải là chưa ra ngoài mua, chỉ là không dễ mua thức ăn cho gia súc trong khi người dân còn không đủ ăn.
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn à?"
Sĩ quan hậu cần: "Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn."
"Vậy thì anh mang người tới kiểm tra chất lượng hàng hóa, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ gửi tặng cho anh một lô."
"Tặng cho tôi?"
Thẩm Mỹ Vân: "coi như tôi trừ nợ đi."
Cô không quên mình còn nợ bảy ngàn đồng tiền hàng của Trang trại chăn nuôi ở đồn trú quân Mạc Hà. Cô đang đau đầu về cách giải quyết cho khoản tiền hàng này.
Có lẽ lần này có thể giải quyết được.
Sĩ quan hậu cần đột nhiên nhận ra: "Tôi quên mất chuyện này. Mỹ Vân, cô hãy đợi tôi một chút. Tôi sẽ cố gắng đến đó vào buổi chiều."
Sĩ quan hậu cần rất nhanh chóng. Anh ấy ngay lập tức bỏ dở công việc đang làm và nhờ Tiểu đoàn trưởng Lý đưa anh ấy đi.
Không đúng, phải nói là trung đoàn phó Lý.
Bây giờ anh ấy đảm nhận thay vị trí của Hầu Tử, thay cho mọi người lái xe đưa hàng.
Thành thật mà nói, Thẩm Mỹ Vân không ngờ Sĩ quan hậu cần lại có tốc độ nhanh như vậy, khoảng chín giờ sáng cô gọi điện, đối phương đã đến trang trại chăn nuôi của bọn họ vào lúc hai giờ chiều rồi.
Đây là lần đầu tiên Sĩ quan hậu cần đến thăm trang trại chăn nuôi do Thẩm Mỹ Vân điều hành. Sau khi xem xét từ trong ra ngoài, anh ấy không nhịn được giơ ngón cái với Thẩm Mỹ Vân.
"Lợi hại."
"Ở đây cái gì cũng có." Chỉ là quy mô bây giờ không thể theo kịp đồn trú quân Mạc Hà, những thứ khác trên cơ bản đều một chín một mười, có khi còn vượt qua không ít.
Thẩm Mỹ Vân: "Đừng có trêu ghẹo tôi."
"Đi thôi, tôi dẫn anh đi xem mẻ thức ăn gia súc."
Sĩ quan hậu cần đương nhiên đồng ý. Anh ấy cũng dành chút thời gian nhìn xem Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư đang vùi đầu làm việc chăm chỉ, bàn tính trên bàn không ngừng kêu lạch cạch, không kịp ngẩng đầu lên chào hỏi.
Sĩ quan hậu cần không nhịn được thở dài: "Không ngờ kế toán Tống lại bận như vậy?"
Cả ngày lẫn đêm đều bận rộn không ngừng.
Tống Ngọc Thư nghe vậy, ngẩng đầu nói: "Ở đây đã tích lũy sổ sách gần hai tháng, tôi muốn trong vòng một tuần phải xử lý xong. Anh nói xem tôi có bận rộng không?"
Cô ấy không chỉ phải tính toán sổ sách trong quá khứ mà còn phải tính toán ngân sách trong tương lai. Đây là con số sơ bộ để Thẩm Mỹ Vân xem xét, để cô có thể hình dung sơ bộ về chi phí của trang trại chăn nuôi.