Sĩ quan hậu cần bị cô ấy lớn tiếng nhưng anh ấy không tức giận.
Sau khi đi ra ngoài, anh ấy đi theo Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói: "Cô thật là giỏi tìm cu li."
Thẩm Mỹ Vân nheo mắt nhìn anh ấy: "Anh có tới làm không?"
Sĩ quan hậu cần đột nhiên im lặng: "Bây giờ có trang trại chăn nuôi đồn trú quân Mạc Hà nên không thể đi được." Vốn là một mớ hỗn độn, nếu anh ấy rời đi.
Trang trại chăn nuôi thực sự sẽ giải tán, nói không chừng là đóng cửa luôn.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Không ngờ trang trại chăn nuôi ở Mạc Hà lại trở nên như thế này." Ngay cả thức ăn gia súc cũng không thể mua được
Trang trại chăn nuôi đồn trú quân Mạc Hà theo kế hoạch của cô là sẽ chiếm lĩnh thị trường cả nước trong tương lai, nhưng kết quả còn chưa có đã sắp chết yểu đến nơi.
Sĩ quan hậu cần: "Tôi cũng không ngờ tới."
Anh ấy lúc đầu cũng có dã tâm như Thẩm Mỹ Vân, nhưng bây giờ dã tâm của anh ấy đều tan nát.
"Kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi."
Chỉ có thể nói, sự việc khó lường trước được.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu: "Trang trại chăn nuôi là mô hình kiếm lợi nhuận, sao lại đến mức này?"
Sĩ quan hậu cần thở dài: "Đây chính là sự khác biệt giữa nhà nước và tư nhân."
Chủ đề phía sau đến đây đã kết thúc, nhưng anh ta ấy lại không nói chuyện nữa. Đó là vi phạm quy tắc, những lời như vậy lẽ ra không nên thốt ra từ miệng anh ấy.
"Để tôi xem thức ăn gia súc trước đã."
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng rồi dẫn anh ấy tới bên kia, Tiểu Hầu và Lý Đại Hà còn đang kiểm kê bắp nguyên lõi đã được nghiền thành trấu cám, sau đó mới gói vào túi. Một túi rồi một túi. Tất cả đều được xếp chồng lên bên ngoài các kho hàng và nhà máy.
Nó chiếm một nửa bức tường.
Hai người, một người đếm số và người kia ghi sổ.
Chờ đợi xong, sĩ quan hậu cần liền kêu lên: "Đại Hà, Tiểu Hầu." Đại Hà coi như là binh sĩ do anh ấy một tay hướng dẫn ra, anh ấy cũng đích thân phê chuẩn cho đối phương xuất ngũ.
Lý Đại Hà không ngờ nhìn thấy sĩ quan hậu cần ở đây, anh ta lập tức sửng sốt một chút, chạy tới mấy bước: "Sĩ quan hậu cần" lớn tiếng kêu tên.
"Không tệ nha, tôi thấy tinh thần cậu rất tốt."
Sĩ quan hậu cần vỗ v bả vai anh ta.
Lý Đại Hà cười toe toét: "Đồ ăn ở đây do các chị làm ăn ngon lắm."
Anh ta nói tiếp: "Tôi đã tăng được 10 cân trong hai tháng đến đây." Bây giờ không tập thể dục hàng ngày như trong quân đội nên cân nặng ngày càng tăng lên.
Sĩ quan hậu cần nhéo một cái, nói: "Trông cậu giống như người có tiền."
Sau khi nói: "Cậu mở thức ăn gia súc trong này ra để tôi xem một chút." Khi túi được mở ra, thức ăn gia súc màu vàng bên trong lộ ra.
Sĩ quan hậu cần đưa tay bốc một nắm, nếm thử rồi nói: "mùi thơm quá." Quả nhiên chỉ có loại lương thực mới thu hoạch mới có mùi thơm này.
"Mỹ Vân, cô bán thức ăn gia súc này như thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân cười nhẹ nói: "Tám xu một cân!!"
Lý Đại Hà: "..."
Tiểu Hầu: "..."
Lý Đại Hà và Hầu Tử nhìn nhau một lát, bọn họ còn không quên rằng bắp nguyên lõi mà Thẩm Mỹ Vân thu được từ đại đội Tiến Lên có giá bốn xu một cân.
Chẳng qua nó bị nghiền nát thành trấu cám, quay đầu là biến thành tám xu?
Đây không phải là tăng gấp đôi sao?
Nhìn thấy Lý Đại Hà và Hậu Tử kinh ngạc, sĩ quan hậu cần vẫn còn ngơ ngác: "Sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân ngước mắt lên, an tĩnh nhìn bọn họ.
Trong nháy mắt, Lý Đại Hà và Hầu Tử không nói gì.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Bọn họ có lẽ có chút kinh ngạc, những thứ này tôi đều bán cho anh hết."
"Giá tôi bán đắt à?"
Cô còn chưa kịp nói xong, sĩ quan hậu cần đã lắc đầu: "Không đắt, tôi đã hỏi bên ngoài rồi trước đây giá trấu cám và lương thực cũ là từ bảy xu năm đến tám xu năm."