"Cô nói trước xem là việc gì đi?"
"Giúp tôi thử mấy bộ quần áo."
Cao Dung nhìn vóc dáng gần như hoàn mỹ của người đẹp trước mặt, ngực lớn eo nhỏ chân dài mặt cũng đẹp, da thịt trên người cô đều là trời sinh mà có.
Cô ấy có muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đó thì chúng ta có thể nói chuyện làm ăn trước được không?"
Cái này —
Cao Dung sửng sốt một chút rồi nhìn sang Lâm Tây Hà, hai người bọn họ quen biết đã lâu, chỉ có điều không phải là cùng thôn mà là thôn cách vách.
Thế nhưng từ sớm Cao Dung đã theo cha mẹ đến Dương Thành, từ mười tuổi đã đến đây nên tính đến tận bây giờ cũng đã được hai mươi năm rồi.
Hiện tại cô ấy cũng có thể được coi là người có một nửa gốc gác ở Dương Thành rồi, lúc này cô ấy vỗ một cái lên bả vai Lâm Tây Hà, lực đạo cũng rất mạnh: "Tây Hà, giải thích đi."
Nhắc tới chuyện này thì tuổi tác của Lâm Tây Hà cũng không khác mấy so với em trai cô ấy, năm đó lúc cô ấy rời khỏi Triều Châu thì Lâm Tây Hà mới bảy tuổi, về sau hai người bọn họ gặp lại nhau ở Dương Thành thì cô ấy cũng đã rất nhiều lần giúp đỡ Lâm Tây Hà.
Không có cô ấy thì một người đến từ vùng khác như Lâm Tây Hà sẽ rất khó có thể nhanh thế này đã đứng vững gót chân ở Dương Thành.
Cơ thể gầy yếu của Lâm Tây Hà bị một cái đánh này của Cao Dung đánh xuống thì cũng theo đó mà run lên, anh ấy cố nén đau nói: "Chị Dung, chị nhẹ chút đi."
"Lần sau, à đúng rồi, mau nói điểm chính nhanh đi."
Này —
Lúc này Lâm Tây Hà mới thở dài giống như thói quen, nói: "Lần trước không phải chị nói có một số hàng tồn kho khó bán ra à? Vừa vặn là kim chủ của em muốn chúng đấy."
Vừa dứt câu thì ánh mắt Cao Dung đã dời đi đặt lên mấy người Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử.
Mấy năm này cô ấy làm ăn cũng đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, ngay lập tức cô ấy đã nhìn ra được Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử mới là đương sự chính, chỉ là ánh mắt cô ấy hơi dừng lại trên người Diêu Chí Anh.
Hình như cô ấy cũng có thể?
Còn người đàn ông vóc dáng cao lớn, tráng kiện đứng đằng sau kia, nhìn qua thì thấy là một người đàn ông trẻ tuổi rất có cảm giác an toàn, trông giống như vệ sĩ hơn.
Xem ra những người này có lai lịch lớn đây.
Ít nhất thì mấy năm Cao Dung làm ăn này thấy được chỉ có những người ở Hương Giang* mới có thói quen mang theo vệ sĩ bên cạnh thôi.
*Hương Giang: biệt danh của Hồng Kông.
"Mọi người muốn lấy đống hàng tồn kho đó sao?"
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh trao đổi ánh mắt rồi cả hai cùng gật đầu, về mảng quần áo này thì một người đàn ông như Kim Lục Tử lại lộ rõ là người ngoài nghề.
Sự nhảy cảm của các nữ đồng chí đối với quần áo chính là trời sinh.
"Đi thôi, tôi đưa mọi người đi xem một chút."
Cao Dung đóng sổ kế toán lại, trong nháy mắt cô ấy có một loại cảm giác như được giải thoát, cô ấy có thể chạy đi làm việc lặt vặt trong ba ngày ba đêm, hoặc cũng có thể nốc ba lít rượu, duy chỉ có kiểm kê sổ sách là thật sự muốn mạng chó của cô ấy.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác đây lại là việc cô ấy không thể tin tưởng giao phó cho người ngoài, sổ kế toán chính là mạng sống của những người làm ăn bọn họ, người bình thường cô ấy cũng chẳng thể nào tin tưởng nổi.
Cao Dung đi đầu, vóc dáng cô ấy không được tính là cao, chỉ tầm một mét năm mươi lăm là cùng, thế nhưng khí chất lại mạnh mẽ giống như một con báo nhỏ, cả người trên dưới đều tràn đầy tinh thần.
"Xưởng chúng tôi cũng có một số mặt hàng mới nhưng không được tốt lắm, mọi người có muốn xem qua không?"
Trước đó trên đường đi cô ấy còn không quên giới thiệu.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Không có tiền."