Trên người bọn họ cũng chỉ còn lại có bảy tám trăm đồng, nếu như bọn họ tiêu hết sạch số tiền này thì lộ phí trở về cũng chẳng còn nữa.
Cao Dung tiếc hận nói: "Vậy thì đáng tiếc quá." Nói xong lời này thì cũng đã đến nơi, thế nhưng chỗ này cũng không phải phòng làm việc ở đằng trước mà là một kho hàng.
Cửa vừa mở ra thì thấy đống hàng tồn kho bên trong cũng sắp chất đến nóc nhà rồi.
"Mọi người vào xem hàng chút đi, chọn lựa món đồ mà mọi người muốn rồi chúng ta sẽ thảo luận giá cả sau."
Lời này vừa dứt thì Lâm Tây Hà cũng đi vào hỗ trợ, anh ấy kéo xuống một chiếc túi chứa quần ống loe từ trên đống hàng xuống rồi đặt dưới đất, sợ mấy người Thẩm Mỹ Vân không hiểu.
Anh ấy còn đi theo giải thích: "Chỗ hàng hóa này hầu hết đều không có vấn đề gì, chỉ là trước đây lúc sản xuất ra rồi đi giao hàng xong thì còn thừa lại, thế nên tạm thời đều được để ở nơi này."
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân hiểu được ý của cụm từ hàng tồn kho là gì nên cô gật đầu một cái, Diêu Chí Anh đứng ở bên cạnh, lúc nghe vẻ mặt cô ấy trông rất nghiêm túc, thậm chí còn đặt câu hỏi: "Chính là hàng chưa được bán đi chứ không phải chất lượng có vấn đề đúng không?"
"Đúng vậy."
Lâm Tây Hà nói.
Lúc vừa dứt lời thì hai túi quần áo đã được mở ra: "Mọi người xem một chút đi."
"Trong này hầu như đều là quần ống loe."
Kim Lục Tử và Tiểu Hầu căn bản cũng không hiểu những thứ này nên phụ trách chính là Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh.
Quần ống loe được trải ra đầy đất, có đủ loại kích cỡ, thế nhưng hầu hết những chiếc quần trước đó nhìn thấy ở bên ngoài thì chỉ có cỡ hai tám hai chín là nhiều nhất.
Thẩm Mỹ Vân cầm lên một cái nhìn một chút, dáng quần ống loe này chất liệu nào cũng có đủ, không chỉ giới hạn mỗi vải bò mà còn có các chất liệu khác như nylon hay polyester.
Màu trắng, màu đen, màu xanh chàm, căn bản là tất cả những loại quần ống loe có mặt trên thị trường thì đều có đủ ở đây.
"Oa, nhiều loại quá đi mất."
Diêu Chí Anh không nhịn được mà cảm thán một câu, mặc dù cô ấy đã từng nhìn thấy quần ống loe trước đây, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều loại như thế này bao giờ.
Hiện tại có ít nhất mấy chục kiểu dáng khác nhau, loại nào cũng không giống loại nào.
Vẻ mặt Cao Dung rất kiêu ngạo, nói: "Chúng tôi giữ một phần ba số quần ống loe có mặt trên thị trường đấy."
Cũng không nên coi thường con số một phần ba này, bởi số lượng này của cô ấy cũng tương đương với thị trường cả nước rồi.
Hơn nữa đây lại là một nhà máy may mặc tư nhân, bọn họ sản xuất những gì đang là trào lưu trên thị trường, việc này hoàn toàn khác biệt so với những nhà máy may dệt thuộc nhà nước.
Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ: "Chỉ có hai mươi ba máy khâu thôi mà có thể làm được đến số lượng này sao?"
Cao Dung không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại tỉ mỉ như vậy, thậm chí hiện tại ở xưởng có bao nhiêu máy khâu thì cô đều đếm hết.
"Ở chỗ này có hai mươi ba máy, ở bên Sa Hà tôi còn tám mươi máy nữa."
Cô ấy có hai nhà máy, cũng vì giá thuê phòng ở Sa Hà đắt quá nên cô ấy định dần dần chuyển hết công việc bên Sa Hà đến Thượng Đường, chỉ có điều nhà máy ở Thượng Đường vừa mới được mở ra năm nay nên còn chưa thuận buồm xuôi gió lắm, thế nên cô ấy vẫn chưa mở rộng nó ra.
Chẳng trách.
Toàn bộ cộng lại cũng hơn một trăm máy, hơn nữa còn làm ba ca.
"Vậy nhà máy của cô cũng lớn thật đấy."
Mới cuối thập niên bảy mươi thôi mà đã có thể làm được đến nước này rồi, vậy thì trong tương lai chẳng phải sẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn công nhân rồi sao?
Cao Dung rất thích nghe những lời tán dương nên cô ấy cười híp mắt nói: "So với những người trên thì chưa bằng, nhưng so với những người dưới thì có thừa*."
*So với những người trên thì chưa đủ, nhưng so với những người dưới thì còn thừa: ám chỉ sự tương đối trong cuộc sống. Một người có thể cảm thấy thiếu thốn khi so sánh với những người giỏi giang hơn, nhưng lại cảm thấy đầy đủ và giàu có khi so sánh với những người kém may mắn hơn.