[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2189 - Chương 2189: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 4

 Chương 2189: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 4 Chương 2189: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 4 Chương 2189: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 4

"Mọi người cứ xem quần ống loe trước đi, nếu như thấy phù hợp thì tôi sẽ bán cho mọi người với giá thấp nhất."

Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy thì cảm ơn cô."

Cô đã liên tục xem đi xem lại thì thấy quả thật chất lượng không có vấn đề gì lớn, Diêu Chí Anh cũng lắc đầu một cái.

Cô ấy cũng không thấy có vấn đề gì.

"Mấy bộ quần áo này bán thế nào vậy?"

"Bán theo cân."

"Gì cơ?" Diêu Chí Anh kinh ngạc, nói thật cô ấy chưa từng nghe qua chuyện bán quần áo theo cân, ở trong nước bọn họ muốn mua quần áo đều rất không dễ dàng vì phải dùng đến phiếu mua vải.

Vải mua phiếu của cả một gia đình chi tiêu tiết kiệm trong cả một năm trời mà có thể may được một đến hai bộ quần áo đã là cực kỳ không dễ dàng rồi.

Thế mà ở đây lại bán theo cân.

"Chín đồng một cân, nếu mọi người muốn thì tôi có thể cân ngay ở đây cho mọi người xem."

"Chín đồng á?"

Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh đều cực kỳ kinh ngạc nói: "Bán theo cân?"

"Chín đồng một cân?"

Cao Dung đáp: "Đúng vậy."

Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh lại trao đổi ánh mắt rồi nói: "Vậy một cân có chừng bao nhiêu cái quần?"

"Khó nói lắm." Cao Dung nói: "Cái này phải xem chất vải của chiếc quần đó thế nào, nếu như nó là vải tổng hợp hoặc là vải polyme thì có thể sẽ nhẹ hơn một chút, tầm khoảng năm đến sáu chiếc một cân, nhưng nếu là vải nylon hay vải nhung kẻ thì sẽ nặng hơn, tầm hai ba chiếc một cân."

Nhưng kể cả có dùng cách tính như vậy.

Thì một cái quần nhiều nhất là ba đến bốn đồng rồi.

Thế này còn rẻ hơn nhiều so với quần áo trong nội địa, bọn họ làm một cái quần cũng mất chừng năm thước vải, mà năm thước vải cũng mất tầm ba đến bốn đồng rồi chứ đừng đến chuyện phiếu mua vải.

Diêu Chí Anh tính xong giá tiền thì cũng không nhịn được mà hỏi: "Vậy mọi người kiếm lời kiểu gì vậy?"

"Kiếm tiền xài vặt thôi."

Diêu Chí Anh: "..."

Thẩm Mỹ Vân cười: "Không phải, ý cô ấy muốn hỏi chính là cô bán rẻ như vậy thì nguồn lấy vải vóc của cô là ở đâu? Thế này thì chắc là giá của phiếu mua vải cũng không bù được đâu."

Cao Dung kinh ngạc hỏi lại: "Phiếu mua vải á?"

"Quảng Châu chúng tôi sớm đã không cần dùng đến phiếu mua vải nữa rồi."

Nếu như muốn kiếm lời từ phiếu mua vải thì cái nhà máy nhỏ này của cô ấy cũng sớm đóng cửa luôn rồi.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Trong nước và duyên hải chênh lệch vẫn thật là lớn." Bọn họ ở Mạc Hà không có phiếu mua vải thì cũng chẳng làm được gì, kể cả ở Cáp Nhĩ Tân thì cũng không có gì khác biệt.

Nhưng ở Quảng Châu thì đã sớm không dùng đến phiếu mua vải nữa rồi, thậm chí những nhà máy quần áo tư nhân cũng đã bắt đầu mọc lên.

"Vậy mọi người vẫn thật đáng thương đó."

Cao Dung đồng tình nói, sau đó chuyển đề tài: "Mọi người có chấp nhận mức giá chín đồng một cân này không?"

"Nếu như được thì bây giờ tôi sẽ cân cho mọi người luôn."

Đống hàng tồn kho này đã ở đây lâu lắm rồi, cũng thật phiền toái.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Giá thấp nhất?"

Cao Dung đáp: "Đương nhiên, mọi người là bạn do Tây Hà đưa tới đây nên tất nhiên tôi sẽ không hố mọi người đâu."

Diêu Chí Anh hơi chần chừ: "Nhưng lần trước chúng tôi bày sạp bán ở ngoài, giá cũng đã giảm xuống rồi, chỉ còn ba đồng một cái thôi."

Cao Dung nhướng mày: "Cô cảm thấy tôi bán đắt sao?"

Nói rồi cô ấy trực tiếp cầm lấy một đống quần ống loe ra, lại cầm theo cái cân tới: "Cô xem thử đi."

"Hiện tại mới được bảy lạng, mà đã được bốn cái quần rồi."

Cô ấy lại cho vào thêm hai chiếc nữa, lúc này mới được một cân, sau đó cô ấy mới đưa đống quần đó cho Diêu Chí Anh: "Cô đếm xem một cân được bao nhiêu chiếc?"

"Sáu cái."

Như vậy tính ra so với bên ngoài thì đã rẻ hơn nhiều.

Lâm Tây Hà cười khổ: "Đồng chí Diêu Chí Anh, cô cứ yên tâm đi, tôi không đến nỗi phải hố mọi người đâu."

"Nếu tôi đã đưa mọi người tới đây thì dĩ nhiên là sẽ tìm cho mọi người một nơi rẻ nhất rồi."

Bình Luận (0)
Comment