"Mọi người chờ tôi viết giấy nợ đã, sau đó tới đây ấn dấu vân tay cho tôi là được."
Mấy người Thẩm Mỹ Vân đương nhiên là làm theo lời cô ấy.
Vốn dĩ chỉ có ba túi hàng hóa mà giờ lại biến thành mười mấy túi, chờ đến sau khi mấy người Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Bên trong nhà cũng chỉ còn lại có hai người Lâm Tây Hà và Cao Dung, vẻ mặt anh ấy đầy vẻ không đồng tình: "Chị Dung, lá gan chị cũng quá lớn rồi đó, mới là lần đầu tiên gặp mặt người ta mà đã dám cho người ta nợ đến gần ba ngàn đồng rồi."
Cao Dung đáp: "Bọn họ cầm đến mười sáu ngàn đồng tiền hàng của cậu ở đây, cậu cảm thấy bọn họ không trả nổi ba ngàn đó hay sao?"
"Không phải là về chuyện này, mà là chị mới lần đầu gặp người ta mà, hơn nữa lại chẳng biết gì về gốc gác của bọn họ, làm vậy mức độ nguy hiểm thực sự quá cao rồi."
Cao Dung lắc đầu nói: "Không, cậu và tôi không giống nhau, Tây Hà, cậu từ nhỏ đã luôn rất cẩn thận, lại còn nhát gan, chuyện gì cũng phải mười phần chắc chắn rồi mới làm, thế nhưng tôi thì không như vậy, tôi thích đánh cược."
"Cậu nói mấy người Thẩm Mỹ Vân lần này tới chỗ của tôi mua một trăm cân hàng, là cô ấy không thể mua nổi hay sao?"
Lâm Tây Hà hơi sửng sốt: "Dĩ nhiên là không phải." Bọn họ có thể một lúc mua mười sáu ngàn tiền đồng hồ đeo tay điện tử, hơn nữa còn có thể mua được mấy ngàn đồng hàng hóa khác nữa, nhìn như vậy là có thể hiểu được rằng bọn họ có tiền vốn, hơn nữa còn không hề ít chút nào.
Lùi lại một vạn bước, kể cả bọn họ không có tiền vốn thì lần này bọn họ mua được lô hàng này về, ít nhất cũng có thể lãi đến ba lần trở lên, vậy thì lần sau tới đây nhất định sẽ có tiền.
Thử lấy một ví dụ không quá thích hợp, người làm ăn tựa như chó sói hoang dã vậy, một khi đã ngửi được mùi vị của thịt thì nhất định bọn họ sẽ không chịu buông tha.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân chính là như vậy.
Không ai có thể trốn thoát, kể cả hai người bọn họ.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không trở về sau khi từ Triều Châu tới Quảng Châu.
"Thế nên." Cao Dung bình tĩnh nói: "Cậu có còn thấy cách làm của tôi là liều lĩnh nữa hay không?"
Nếu như bọn họ đã không thể nào không quay lại, vậy thì chỉ là cho một đại kim chủ nợ một khoản tiền hàng mà thôi, loại khách hàng ổn định mà giàu có thế này đối với hai người bọn họ mà nói là cực kỳ hiếm có.
Có được một người thì phải giữ được một người.
Lâm Tây Hà trầm mặc, một hồi lâu sau anh ấy mới nói: "Chị Dung, em không giỏi như chị."
Cao Dung cười một tiếng, chân thành mời mọc: "Tây Hà, cậu thật sự không muốn đầu quân vào cái ngành thời trang này hay sao?"
Lâm Tây Hà lắc đầu: "Em cảm thấy đồng hồ đeo tay điện tử cũng được mà."
Cao Dung cực kỳ tiếc nuối: "Ăn, mặc, ở, đi lại, mặc chính là nhu cầu quan trọng nhất, cậu không đầu quân vào thì đúng là đáng tiếc."
Lâm Tây Hà nói: "Không phù hợp với em."
Anh ấy thích những thứ đồ chơi tinh vi đó hơn, quần áo đối với anh ấy mà nói thì có thể che kín được, có thể giữ ấm được là đã đủ phù hợp với nhu cầu hàng ngày rồi.
Không thích chính là không thích.
Nghe nói như vậy thì Cao Dung cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.
Ở bên ngoài, sau khi mấy người Thẩm Mỹ Vân đi ra ngoài thì lập tức gọi tới một chiếc xe ba bánh để vận chuyển toàn bộ hàng hóa về lại nhà khách, chỉ có điều là phòng ở nhà khách đã bị bọn họ chất đầy đồ, thật sự là không thể chứa thêm được nữa.
Không còn cách nào khác.
Thẩm Mỹ Vân đành phải đi thuê thêm một căn phòng riêng khác mà chuyên để chứa hàng hóa, hơn nữa cô lại chọn căn ở ngay cách vách phòng bọn họ, còn để Tiểu Hầu vào trong đó ở.