[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2192 - Chương 2192: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 7

 Chương 2192: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 7 Chương 2192: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 7 Chương 2192: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 7

Cũng tương đương với ba căn phòng đã có người ở thì bọn họ cũng lựa chọn một căn dựa trên kiểu mẫu của Lâm Tây Hà, cứ thế người và hàng hóa đều ở chung một chỗ để giảm thiểu tối đa bất lợi.

Chờ đến khi đã dọn dẹp xong đống hàng.

Thì bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi ngồi xuống uống miếng nước, Diêu Chí Anh nghi ngờ nói: "Mỹ Vân, em nói xem vì sao bà chủ Cao lại đồng ý cho chúng ta nợ tiền vậy?"

Làm việc hơn nửa ngày trời, Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa được uống một ngụm nước nào, lúc này được thỏa cơn khát nên cô cứ thế dùng một hơi uống hết cả một bình nước, lúc này mới cảm thấy cơ thể mình linh hoạt hơn.

"Là bởi vì cô ấy muốn lôi kéo chúng ta trở thành một khách hàng trung thành"

Dừng lại một chút, cô lại bổ sung thêm: "Giống như cách mà chúng ta nhập hàng hóa từ Lâm Tây Hà vậy, chúng ta cũng đang nhập hàng từ chỗ cô ấy."

Cho dù chỉ là bà chủ của một nhà máy may dệt nhỏ như Cao Dung thì việc được trả hai vạn khi mua hàng hóa cũng đủ khiến cô ấy phải động lòng.

Có thể nói sau khi nhập hàng về từ chỗ Lâm Tây Hà thì bọn họ cũng có lòng tin vào đối phương.

Mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng tương đương với một khách hàng giàu có.

Dùng hai ngàn bảy trăm đồng để giữ lấy một vị khách lâu dài lại giàu có thì không thể không nói, Cao Dung quả thực có gan rất lớn, đương nhiên, ánh mắt đầu tư lâu dài của cô ấy cũng không hề tệ chút nào.

"Chị hiểu rồi, chẳng trách."

Diêu Chí Anh đặt ly xuống: "Quả nhiên những người làm ăn có thể mở được nhà máy ở nơi này thì thực sự không hề đơn giản chút nào."

Thẩm Mỹ Vân 'Ừ' một tiếng: "Nếu như cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường thì sẽ không thể phát triển được việc làm ăn của bản thân đến mức độ này."

Ở Quảng Châu chỉ có hai nhà máy may dệt tư nhân, cho dù chỉ là một phân xưởng nhỏ nhưng cũng có tiềm năng tương lai vô hạn.

Cô thở dài nói: "Quảng Châu mà, thật đúng là một thành phố không hề tầm thường."

Diêu Chí Anh và những người khác cũng phải gật đầu đồng tình.

Kim Lục Tử cân nhắc xa hơn: "Lần này hàng hóa của chúng ta quá nhiều nên không thể ngồi xe lửa trở về được, có lẽ sẽ phải tìm một chiếc xe chở hàng."

Câu này vừa dứt đã khiến mọi người cảm thấy khó khăn.

"Chúng ta không có tiền."

Trên người bọn họ hiện tại cũng chỉ còn đủ tiền để mua vé cho bốn người, một người là ba lăm đồng tiền xe, cộng lại thì cũng tầm một trăm rưỡi.

Làm gì còn tiền mà đi tìm xe chở hàng để vận chuyển nữa.

Kim Lục Tử nói: "Tôi có."

Ngay trước mặt mọi người cậu ta cởi giày ra rồi điên cuồng đập nó xuống ba lần, sau đó mới thấy bên trong có hơn mười viên đậu bằng vàng rơi ra ngoài.

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Diêu Chí Anh: "?"

Tiểu Hầu: "?"

Ba người bọn họ đều trợn mắt há mồm: "Anh Lục, anh còn giấu tài nữa à? Nhưng mà chân anh không cảm thấy khó chịu sao?"

Kim Lục Tử lấy cái đế trong của giày ra, bên trong lộ ra một cái lỗ nhỏ, hóa ra bên trong chiếc giày da này được khoét một cái lỗ không tính là lớn, đủ để nhét vừa hơn mười viên đậu bằng vàng đó vào.

"Mang cái này đi đi, sau đó lấy tiền trả cho xe chở hàng để vận chuyển hàng về."

Kim Lục Tử đã ở bên ngoài vào Nam ra Bắc đã nhiều năm, đương nhiên có những kỹ xảo kiếm sống rất tinh vi, giày là chỗ giấu nhiều viên đậu vàng như thế này nhất, đứng thứ hai chính là bên hông của quần lót chỗ phía trên dây thun có giấu thêm ba viên nữa, nhưng đó là khi lâm vào đường cùng rồi thì cậu ta mới lấy ra.

Là những thứ cứu mạng vào phút chót.

Ba viên kia nếu như không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì cậu ta sẽ không lấy chúng ra.

Đương nhiên, ba viên đậu vàng được khâu kín lại trong dây thun quần lót đó đã đi theo cậu ta vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm trời rồi nhưng vẫn chưa từng được mở ra.

Bình Luận (0)
Comment