Thẩm Mỹ Vân nói: "Cầm theo nhiều hơn thì chỉ sợ không bán được hết, anh quên rồi sao, những người mua được vé xe lửa cơ bản đều là những người có điều kiện không tệ rồi à?"
Cũng đúng.
Kim Lục Tử nhìn khu chợ đông đúc của Hỗ Thành, người người xô đẩy, bọn họ ăn mặc đều cực kỳ đẹp đẽ, nhìn khí chất cũng cực kỳ khác biệt.
Cậu ta thở dài nói: "Thật đáng tiếc, thị trường lớn thế này mà chúng ta lại hết hàng rồi."
Thẩm Mỹ Vân cũng có chút lực bất tòng tâm: "Không mang theo hàng thì cái gì cũng vô dụng"
"Thôi bỏ qua chuyện này đi."
Còn mấy tiếng nữa thôi là chuyến xe lửa tiếp theo xe tới, Thẩm Mỹ Vân nhìn xung quanh rồi nói: "Tìm chỗ nào ăn trước đã rồi về đây sau nhé?"
Trời đất bao la, chuyện ăn cơm là quan trọng nhất.
Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh cũng không có lý do gì mà không đồng ý.
Sau khi rời khỏi trạm xe lửa, bọn họ đi tới tiệm hoành thánh quen thuộc, Thẩm Mỹ Vân gọi một phần hoành thánh, còn thêm một phần bánh bao hấp.
Hoành thánh nhỏ vỏ mỏng nhân nhiều, ăn thử một miếng thì thấy mềm mịn vô cùng, khiến Thẩm Mỹ Vân có một loại cảm giác hạnh phúc đến mức muốn rơi lệ, sau đó lại uống thêm hai muỗng canh hoành thánh, nước canh được làm từ tôm và rong biển khô, mùi hương cực kỳ thơm.
Cái này so với đồ ăn khô khó nuốt trên xe lửa thì thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Mỹ Vân được thỏa mãn vị giác thì thở dài một hơi: "Không biết Tiểu Hầu đã đi đến đâu rồi."
Kim Lục Tử đang ăn ngấu nghiến, nghe thấy vậy thì nói: "Có lẽ sẽ chậm hơn chúng ta một chút." Lái xe thì phải đi tuyến đường xa hơn nhiều, còn đi xe lửa thì cứ thế đi thẳng mà tới.
"Tôi đoán có lẽ sẽ chậm hơn chúng ta ba đến năm ngày đấy."
Đi xe lửa đã mất đến tầm năm ngày rồi, vậy thì lái xe cũng ít nhất là tám đến mười ngày trở lên mới đến nơi.
"Quá lâu."
"Đúng vậy, nếu không mọi người đều đã phát tài rồi." Thẩm Mỹ Vân tùy tiện than thở một câu. Nói ra lời này xong thì Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử cũng đồng loạt nhìn sang.
"Sao vậy?" Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng hoành thánh, bên trong được nhồi thịt tươi, đầu năm nay ông chủ tiệm lại rất sẵn lòng dùng thịt tươi trộn với hành lá, khiến hương vị cũng đạt đến trình độ cao nhất.
Ăn thực sự rất ngon.
"Mỹ Vân, ý em là khoảng cách sẽ hạn chế sự phát triển sao?" Kim Lục Tử lắp bắp nói.
Nói xong, cậu ta còn muốn tự khen bản thân vì có thể nói ra được một lời có văn hóa như vậy.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Chặng đường mấy ngàn cây số cũng khiến mọi người bị chặn lại ở ngoài cửa rồi."
Rất nhiều người ngay cả mấy chục đồng tiền vé xe lửa cũng chẳng mua nổi, đừng nói đến chuyện xa xỉ tổ chức thành đoàn đi tới Dương thành như bọn họ.
Hơn nữa trên đường trở về bọn họ lại còn thuê xe tự mình lái về.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã khiến không ít người bị ngăn lại ở ngưỡng cửa rồi.
Kim Lục Tử như có điều suy nghĩ, nói: "Em nói xem, liệu trong tương lai chúng ta có khả năng tự thành lập nên đoàn xe rồi nhập hàng từ miền Nam rồi lại ra Bắc bán không?"
Lời này vừa dứt thì ba người lại im lặng.
Đôi mắt Thẩm Mỹ Vân lại sáng lên: "Cũng không phải là không thể đâu."
"Chỉ có điều lập một đoàn xe như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền." Đặc biệt là xe hàng, một chiếc xe hàng tốt cũng ít nhất là bốn con số.
"Trước hết cứ tiết kiệm đi đã." Kim Lục Tử uống xong một ngụm canh hoành thánh cuối cùng, hết sức thỏa mãn nói: "Không phải chúng ta cũng đã tính trước rất kỹ rồi sao? Chỉ một chuyến xe lửa này chúng ta cũng sắp kiếm lại được một nửa tiền vốn rồi."
Bọn họ bán hàng cũng được hơn tám ngàn đồng rồi.
Phải biết là tổng cộng toàn bộ tiền vốn của bọn họ là hai chục ngàn đồng, tiền đồng hồ đeo tay điện tử là mười sáu ngàn, vậy nên số tiền tám ngàn này gần như lấy lại được hơn một nửa số tiền nhập đồng hồ đó rồi.