Tào Đức Quang trợn mắt nhìn cô ta một cái: "Ở nơi làm việc thì gọi anh là quản lý Tào."
Vừa dứt lời thì anh ta cũng đi tới bên cạnh mấy người Thẩm Mỹ Vân: "Vị đồng chí này, chúng ta qua một bên nói chuyện nhé." Anh ta hạ thấp giọng xuống, hiển nhiên là muốn giải quyết riêng chuyện này.
Rõ ràng là loại chuyện này phát sinh trong lúc anh ta làm việc thì anh ta vốn dĩ đã không làm tròn trách nhiệm, chứ đừng nói đến chuyện vấn đề này xảy ra là do vợ anh ta gây nên.
Mà căn nguyên dẫn đến tình hình như thế này cũng chỉ vì một gói mì ăn liền giá một đồng, sau khi rõ ràng được mọi chuyện thì Tào Đức Quang chỉ hận không thể lập tức sa thải vợ mình.
Thẩm Mỹ Vân nhìn lên, đánh giá Tào Đức Quang: "Anh là quản lý của nơi này sao?"
Tào Đức Quang gật đầu.
"Cô ta là vợ của anh?"
Mặc dù Tào Đức Quang thật sự rất không muốn thừa nhận, nhưng thực sự không thể nào không gật đầu được vì ở đây có ai mà không biết chuyện này đâu.
"Vị đồng chí này, cô họ gì vậy?"
Anh ta chủ động chuyển đề tài.
Thẩm Mỹ Vân cười như không cười, nhìn thấu nhưng cũng chẳng thèm vạch mặt anh ta: "Tôi họ Thẩm, không biết lời mà vợ anh vừa mới nói có còn được tính hay không?"
Sau khi hỏi câu này thì Tào Đức Quang trầm mặc một chút: "Để tôi xem hàng trước đã."
Cao ốc bách hóa bọn họ có bên cung cấp hàng cố định.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì đẩy cái rương đã được mở sẵn sang.
Sau khi Tào Đức Quang kiểm tra xong thì cũng nhận ra hàng hóa của bọn họ và của cao ốc bách hóa là cùng một hãng.
Hơn nữa về mặt màu sắc và các loại thì so với cao ốc bách hóa còn đa dạng hơn.
Lần này cũng càng khiến Tào Đức Quang cảm thấy rất kinh ngạc: "Hàng này của cô là được nhập từ đâu vậy?"
Thông tin về nguồn gốc hàng hóa chính là tin tức bí mật nên mấy người Thẩm Mỹ Vân đương nhiên sẽ không nói ra, cô khẽ mỉm cười: "Quản lý Tào, mỗi ngày cao ốc bách hóa bán được bao nhiêu doanh số vậy?"
Hỏi một câu này xong.
Tào Đức Quang ngẩn ra: "Xin lỗi, là tôi đường đột rồi."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ Tào Đức Quang lại nhận sai như vậy, cô cũng không phải là người hổ báo thích hù dọa người khác, vì vậy cũng lập tức lắc đầu: "Không sao, quản lý Tào cũng chỉ là bị bất ngờ nên không ứng phó kịp thôi."
Thấy cô dễ nói chuyện như vậy.
Tào Đức Quang thở phào: "Chắc chắn rồi."
"Hàng hóa này của cô không tệ đâu, cao ốc bách hóa chúng tôi cũng có suy nghĩ muốn nhập về." Anh ta cũng mau chóng giải quyết chuyện này, không muốn làm lớn mọi chuyện lên nữa, nếu không công việc của anh ta hiện tại cũng có thể sẽ không giữ được.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Điều kiện là gì?"
Không thể không nói, cùng người thông minh nói chuyện quả thật rất đơn giản.
Tào Đức Quang đắn đo nói: "Chúng tôi sẽ mua lô hàng này, nhưng chuyện này chấm dứt tại đây."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh ta mà không nói lời nào.
Tào Đức Quang không nhìn ra ý của cô là gì nên cũng hạ thấp tư thái xuống mấy phần.
"Coi như là tôi thay mặt vợ tôi bồi tội với cô."
Lần này Thẩm Mỹ Vân mới chớp mắt mấy cái: "Chúng ta qua đó nói chuyện công việc đi." Không thể không nói, có thể làm được ở vị trí quản lý của một cao ốc bách hóa thì cũng là người biết cách nói chuyện.
Chỉ đôi ba câu đã có thể vuốt lông người khác.
"Chúng ta qua đó nói chuyện về lô hàng này đi. Ở đây cô có bao nhiêu? Đơn giá của cô là bao nhiêu?"
Tào Đức Quang thấy cô chịu buông xuống thì lúc này mới thở phào mà đi theo, anh ta cũng đi thẳng vào vấn đề chính, có thể thấy làm được ở vị trí quản lý bách hóa này quả thực không hề tầm thường, chẳng qua một hành động của vợ mình mới khiến anh ta tá hỏa, thế nhưng lúc này hiển nhiên là đã lấy lại được tinh thần.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân yên lặng tính toán, ban đầu bọn họ mua lô hàng này với giá mười sáu ngàn đồng.