Trong đó có tám ngàn là những chiếc loại phổ thông có giá một đồng một chiếc, còn màu sắc rực rỡ và có tầm nhìn ban đêm là có tổng cộng bốn rương.
Cô tính toán số lượng một chút thì tầm mười lăm ngàn, bao gồm cả chiếc mà Lâm Tây Hà đã đưa cho bọn họ.
Lúc sau lên xe lửa cầm theo sáu trăm tám mươi chiếc thì còn lại hơn mười ngàn bốn trăm đồng.
Như vậy là rõ ràng.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân cũng có chút tính toán, cô không muốn lập tức tiết lộ thông tin của mình ra mà hỏi Tào Đức Quang trước.
"Không biết cao ốc bách hóa muốn bao nhiêu hàng?"
Tào Đức Quang ngẫm nghĩ một chút: "Tầm ba ngàn chiếc."
Anh ta tự nghĩ rằng con số này đã là rất cao rồi.
Thế nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cảm thấy hơi thất vọng: "Nhiều nhất cũng chỉ là ba ngàn chiếc thôi sao?"
Trong lòng Tào Đức Quang sợ hãi, anh ta híp mắt hỏi: "Cô muốn bán ra cho chúng tôi bao nhiêu chiếc?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi ngược lại: "Các anh có thể mua được bao nhiêu?"
Câu hỏi này cũng có chút dã tâm.
Tào Đức Quang đáp: "Năm ngàn là cực hạn của chúng tôi rồi."
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Cũng được."
"Nếu như lấy năm ngàn chiếc thì chúng tôi sẽ tính rẻ cho anh."
Lấy thêm hai ngàn chiếc nữa thì cũng không phải là không được, dù sao cao ốc bách hóa cũng phải nhập hàng, chỉ có điều thứ mà Tào Đức Quang quan tâm chính là giá tiền mà mấy người bọn họ đưa ra.
"Một cái bao nhiêu tiền?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Loại phổ thông màu đen thì bán mười đồng một chiếc, loại có màu sắc rực rỡ thì mười ba đồng một chiếc, loại có tầm nhìn ban đêm là mười lăm đồng."
Tào Đức Quang nhíu mày: "Đồng chí Thẩm, giá này của cô cũng có quá đắt rồi." Anh ta cũng biết đại khái giá cả nhập hàng là bao nhiêu.
Thẩm Mỹ Vân cầm một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử loại mới nhất có màu sắc rực rỡ ra.
"Loại mới nhất này có tìm cả Hỗ Thành cũng chẳng kiếm ra được mấy cái đâu." Lúc cô nhập hàng từ chỗ Lâm Tây Hà thì mới biết được đồng hồ đeo tay điện tử có màu sắc rực rỡ thuộc phiên bản mới nhất này được nhà máy sản xuất hàng loạt, trong nước vẫn còn chưa có.
Mà Lâm Tây Hà chính là một trong những người đến lấy hàng đầu tiên, mà mấy người Thẩm Mỹ Vân lại nhập hàng từ chỗ Lâm Tây Hà.
Cũng có thể coi như là người đầu tiên được ăn con cua đó đi.
Đương nhiên Tào Đức Quang biết tính chất khan hiếm của những loại hàng hóa này: "Nhưng giá vẫn quá cao rồi."
"Cô bán rẻ hơn cho chúng tôi một chút."
"Nếu như cô có thể bán giá rẻ hơn cho chúng tôi một chút thì chúng tôi sẽ đồng ý cho mọi người được bày sạp bán trước cửa chính cao ốc bách hóa trong tổng cộng ba ngày."
Đây là điều kiện ưu đãi nhất mà anh ta có thể đưa ra rồi.
Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân còn đang không muốn lắm, thế nhưng nghe nói như vậy thì ánh mắt của cô cũng sáng lên: "Năm ngày."
"Ba ngày."
Tào Đức Quang nói rõ hơn: "Lần này cũng là do vợ của tôi sai nên mới gây ra cục diện rối rắm như vậy, nhưng tôi cũng chỉ xin được nhiều nhất là ba ngày thôi."
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Đồng ý."
Cô tính toán qua việc dựng sạp bán trước cửa chính của cao ốc bách hóa lớn nhất tại Hỗ Thành trong ba ngày, lần này bày hàng ít nhất cũng có thể giúp họ bán hết được một nửa.
Nếu như nhanh thì có lẽ sẽ bán hết được toàn bộ!
Trước cửa cao ốc bách hóa Hỗ Thành.
Mấy chữ này đã đại diện cho việc chắc chắn có lưu lượng khách nhất định rồi, hơn nữa lưu lượng khách hàng này lại đã được xác định sẵn, giống như khi bọn họ ở trên xe lửa vậy, tất cả đều đã được sàng lọc qua.
Đầu năm nay những người có thể ngồi trên xe lửa thì đều là những người có điều kiện gia đình không hề tệ chút nào.
Tương tự, những vị khách có thể xuất hiện tại cửa cao ốc bách hóa Hỗ Thành này đương nhiên cũng không phải người có điều kiện bình thường.