Cô rất vui mừng, thời gian xuất bản quyển sách Hướng dẫn sau sinh cho heo nái này là vào khoảnh khắc cô lấy Bào Bào ra, nên liền đánh dấu vào đó.
Quý Trường Tranh còn chìm đắm vào đôi tay ngọc trước đó, thậm chí còn ngẩn ngơ trong chốc lát.
Đôi tay đó, trắng toát như ngọc, mười ngón thon dài, ngay cả móng tay cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Một bàn tay thật đẹp.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển từ trên tay cô sang mặt cô, đáng tiếc là, cô đang đeo một cái mặt nạ bảo hộ, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Không nhìn thấy được khuôn mặt chân thực bên trong.
Điều này làm cho Quý Trường Tranh có chút tiếc nuối, sau khi tiếc nuối thì anh dừng lại chốc lát, thực sự là kỳ quái.
Anh vậy mà lại có tâm tư đi suy nghĩ lung ta lung tung.
Vẫn là nên tìm thấy Quý Minh Viễn là chuyện chính.
Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh tạm biệt Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô cũng quay đầu rời đi. Nắng mai của buổi sáng tinh mơ chiếu xuống trên người hai người bọn họ, hai bóng hình chồng chéo lên nhau.
Cứ như hai người yêu nhau triền miên đến mức tận cùng đang nói ra điều mình tương tư, nhưng một khoảnh khắc tiếp theo, hai bóng hình đang chồng chéo lần nữa lại chia lìa.
Ai đi đường nấy.
Đi đến đại bộ phận của đại đội, đều là ở vị trí cửa thôn của đại đội, từ bên đó có một con đường đi qua, chính là những đầm lầy với từng mảng từng mảng lớn, chỉ tiếc là bây giờ từng có tuyết rơi, dẫn đến đầm lầy trở nên xám vàng từng mảng.
Còn không nhìn ra quang cảnh màu xanh lúc của mùa xuân và mùa hạ nữa.
Mà Quý Minh Viễn bọn họ đi ra công điểm, là ở bên cạnh đầm lầy lớn này, mấy chục mẫu, toàn bộ đều là trồng lúa mì.
Tuyết mới tan ra, để lộ màu xanh của mầm lúa mì, run rẩy đón gió tung bay.
Nhóm thanh niên trí thức và nhóm người của xã môn đi vào đại đội, toàn bộ đều bận trộn ở trong ruộng lúa mì.
Bởi vì lúa mạch quá nhỏ, mà cỏ dại lại quá nhiều, không ít người chỉ có thể cúi nửa người xuống để dọn cỏ.
Lúc mới bắt đầu còn được.
Nhưng một khi làm lâu rồi, không chỉ là cái cổ mỏi, thậm chí ngay cả eo cũng cảm thấy không phải là eo của mình nữa rồi.
Công việc làm cỏ này, là tuyệt đối không thoải mái.
Không ít các thanh niên trí thức đều có một vài người aiyo kêu trời, đặc biệt giọng của Chu Vệ Dân là lớn nhất.
Trước khi đến tỉnh Hắc, anh ta ở nhà mặc dù không phải là kiểu đặc biệt được cưng chiều, nhưng thân là con trai, anh ta đúng thật là không làm chút việc gì tốn sức.
Làm cỏ cả buổi sáng này, anh ta đã cảm thấy eo không phải là eo của mình nữa rồi.
Thế là, liền hướng về phía Quý Minh Viễn được phân công vào cũng một tổ với anh ta, nói: "Thanh niên trí thức Quý, anh thấy thế nào?"
Sắc mặt Quý Minh Viễn hơi trắng bệch, hiển nhiên, cúi đầu khom lưng quá lâu, khiến cậu ấy có hơi tuột đường máu, hơn nữa lại bởi vì phải nhỏ cổ một lần lại một lần.
Tuy rằng không tính là việc tốn sức, thế nhưng làm một thời gian dài, đương nhiên vẫn có chút không chịu được.
Chỉ là, con người Quý Minh Viễn từ trước đến giờ kiên nhẫn được, cậu ta mím môi, thấp giọng nói: "Vẫn ổn."
Sợ là có chút gượng ép rồi.
Chu Vệ Dân thở dài: "Lứa thanh niên trí thức này, sao lại khó như vậy."
Còn tưởng rằng bọn họ đi tới nông thôn là có thể làm lớn một phen, kết quả không ngờ rằng, không phải quét tuyết thì là làm cỏ, đào đất.
Làm đi làm lại đều là những việc này, vô vị.
Quý Minh Viễn không tiếp lời anh ta, cậu ta cúi đầu, không nhanh không chậm làm. Chu Vệ Dân nhìn cậu ta liền cảm thấy vô vị.
Bản thân chạy đến bên phía lão bí thư, đi tán gẫu với đối phương rồi, rõ ràng là ném việt lại cho Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn vốn không nói gì, cậu ta chỉ yên lặng làm phần việc đó của mình, còn một phần kia của Chu Vệ Dân bị cậu ta bỏ lại đơn độc một bên.