Cô xác nhận bản thân không quen biết đối phương, hơn nữa điểm thanh niên trí thức và đội sản xuất cũng không có một người thế này.
Đối phương thực sự là quá xuất chúng rồi, gương mặt đó, xuất chúng đến nỗi khiến người ta gặp qua là không quên được.
Quý Trường Tranh không ngờ rằng, người mở cửa của điểm thanh niên trí thức vậy mà lại là một người thế này, một đồng chí võ trang đầy đủ.
Không nhìn rõ mặt, chỉ có một đôi mắt vô cùng sạch sẽ, trong veo, cứ lờ mờ như sương mù mùa thu, đẹp đến kinh người.
Quý Trường Tranh hơi sững lại, dựa vào đôi mắt và chiều cao đó, có thể đoán ra đối phương là nam hay là nữ.
Anh nhíu mày, xương hàm săn chắc, giọng nói trầm thấp: "Đồng chí, tôi tìm Quý Minh Viễn."
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Mỹ Vân bất ngờ một chút, cô cứ cảm giác dường như mình từng nghe qua giọng nói này ở đây.
Thế nhưng, nhớ kỹ lại thì lại không nhớ ra được.
Cô ngước mắt lên đánh giá đối phương một lòng, nghĩ thầm, nếu như thật sự là người quen, vậy cô nhất định sẽ nhớ được đối phương.
Thực sự là, vẻ bề ngoài đó của đối phương quá mức ưu việt, khung xương chân mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, đường quai hàm mượt mà.
Dáng người cao lớn rắn rỏi, một thân khí phách lại sáng sủa, vừa có sự nhã nhặn tuấn tú của một người có học, vừa có sự bất khuất kiên nghị của một quân nhân.
Loại khí chất này dung hợp lại với nhau, thực sự khiến người ta rất khó quên.
Nếu đã không thể quên, vậy thì là không quen biết rồi.
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng loại bỏ một lượt, ngay sau đó sáng tỏ nói: "Anh chính là người nhà của thanh niên trí thức Quý nhỉ."
Giọng nói của cô rất trong trẻo, như thể viên ngọc trai rơi trên mâm ngọc làm động lòng người.
Điều này khiến cho Quý Trường Tranh không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang, đáng tiếc, đối phương từ trên xuống dưới đều trùm đến kín kẽ.
Chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp đến quá đáng.
Anh thu lại tâm tư đang rối tung của mình, , ừ một tiếng: "Là tôi."
"Xin hỏi, Quý Minh Viễn ở đâu vậy?"
Bởi vì là gấp rút lên đường trong đêm nên có hơi nóng, anh cởi bỏ nút áo sơ mi, để lộ ra yết hầu của mình.
Áo sơ mi không đủ hợp quy tắc vậy mà lại trung hoà vào vẻ nghiêm nghị trên người anh, dẫn đến khí phách và sự hào phóng trên người anh càng thêm rõ ràng.
Ngay cả khí khái hào hùng mang trên người cũng vừa khéo được phóng thích.
Thẩm Mỹ Vân thở dài trong lòng một hơi, đây đúng thật là một nam yêu nghiệt mà.
Cô suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ hướng Quý Minh Viễn bọn họ đi vào làm việc: "Ở bên đó, đi thẳng khoảng hai mươi phút là đến."
Quý Trường Tranh nói cám ơn, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, suy nghĩ chốc lát, liền trực tiếp nói: "Nếu anh không vào, tôi sẽ khóa cửa đó."
Cô cũng phải đi làm việc rồi.
Quý Trường Tranh quả quyết nói: "Tôi không vào, trực tiếp đi tìm người."
Anh cũng là nghe đám trẻ con chỉ, điểm thanh niên trí thức ở hướng này, mới theo đó mà đi qua.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, khóa cửa lại, kiểm tra lại võ trang đầy đủ, rồi ôm sách vào trong lòng.
Chỉ là, lúc khóa cửa lại, sách trong lồng ngực cũng theo đó mà rơi xuống.
Loạc xoạc một tiếng.
Quý Trường Tranh vừa đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy quyển sách trên mặt đất, anh liền cúi người nhặt lên.
Chỉ là, lúc nhìn thấy mấy chữ "Hướng dẫn sau sinh cho heo nái" trên sách, anh hơi sững lại một lúc.
Anh đưa qua như không có chuyện gì: "Đồng chí, đồ của cô rơi rồi."
Thẩm Mỹ Vân hơi kinh ngạc, cô giơ tay lên nhận lấy, bởi vì đã vũ trang đầy đủ, nhưng trước khi chưa chính chính thức khởi công, nên vì để thuận thiện, đôi găng tay bông kia cô vẫn chưa đeo vào, thế là, cũng có thể xem như là toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt và một đôi tay.
Cô đưa tay nhận lấy, sau khi nói một tiếng cảm ơn, lần nữa kẹp quyển sách Hướng dẫn sau sinh cho heo nái này lại dưới nách.