Mà chỗ Mạc hà, có bao nhiêu người nguyện mua một chiếc áo sáu mươi tệ chứ?
Cô ấy do dự một chút: "Tôi tạm lấy chỗ còn lại đi."
"Tôi sợ ở Mạc Hà không mua nổi cái áo này." Thẩm Mỹ Vân ở Bắc Kinh sẽ khác, Bắc Kinh nhiều người giàu.
Cô ấy suy xét điều này rất đúng.
Thẩm Mỹ Vân: "Thế này đi, em lấy năm trăm và số còn lại cho chị?"
Diêu Chí Anh gật đầu: "Được, chị sẽ quay lại xem trước xem có bán được không."
Sau khi chốt được phân chia số lượng, Thẩm Mỹ Vân liền xem tiếp các kiểu dáng khác, tuy nhiên do áo khoác nhung lông chồn tạo ấn tượng quá tốt nên cô không ưng kiểu dáng nào khác.
Thật sự không bằng chiếc áo đang cầm trên tay.
Tuy nhiên, nhà Lão Tùy có áo len nam, Thẩm Mỹ Vân nghĩ đã mua áo khoác nhung lông chồn rồi nên dứt khoát mua một ít áo len nam.
Dù sao bán áo khoác hay áo len cũng là bán.
Nếu đã chịu mua một chiếc áo khoác lông chồn rồi vậy thì đương nhiên cũng không bủn xỉn chút tiền mua chiếc áo len.
"Cái áo len này bán thế nào?"
Lão Tùy: "Nếu cô lấy nhiều, thì tôi lấy giá hai mươi tệ."
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh nhìn nhau: "Vậy tôi muốn thử một nghìn cái."
"Tôi lấy năm trăm cái đi."
Đàn ông là trụ cột trong gia đình, theo lí mà nói, sẵn sàng nỡ mua quần áo sao? Diêu Chí Anh hơi nghi ngờ, dù sao nếu lỡ không bán được, vậy đành để anh Lục mang đến chỗ ông Mao Tử bán vậy.
Dù sao thì quần áo ở chỗ ông Mao Tử cực kỳ khan hiếm, nhất là khi thời tiết lạnh giá.
Nếu nghĩ vậy, cho dù nhập hàng dường như cũng không lo không bán được?
Lão Tùy nghe xong ghi lại hết, anh ta dường như là một người có tài kinh doanh trời sinh, nhanh chóng chào hàng những sản phẩm khác: "Cô muốn xem thử chiếc quần bông đệm nhung này không?"
"Những chiếc quần bông chúng tôi có ở đây là hàng tồn kho trước đó, nên tôi bán tất cả với giá bốn tệ một chiếc." Vì kiểu dáng không đẹp mà chúng cũng đã được cất giữ trong kho lâu rồi.
Thẩm Mỹ Vân sờ vào chất liệu của chiếc quần bông. Tất cả đều là những chiếc quần bông dày rộng.
Thấy cô chăm chú quan sát, Lão Tùy giới thiệu: "Đây là quần bông phối với áo khoác quân đội đợt trước, về sau áo khoác quân đội được mua hết, còn lại \quần bông, để ở đây hai ba năm rồi."
Quần bông này ở phương Nam đã bán khó rồi, chứ đừng nói đến lại còn là kiểu cũ.
Thẩm Mỹ Vân thấy chất lượng tốt, mấu chốt là nó rẻ, giá bốn tệ một chiếc, cô mang về tùy tiện bán cũng được giá khoảng mười tám hoặc hai mươi tệ.
Cô và Diêu Chí Anh nhìn nhau, cả hai đều gật đầu.
"Anh có bao nhiêu cái?"
"Ba nghìn cái."
Tim của Thẩm Mỹ Vân hạ quyết tâm: "Chí Anh, thế chị lấy bao nhiêu cái?"
Diêu Chí Anh: "Mỗi người một nửa?"
Loại quần bông to này cực kì thích hợp mặc ở phương Bắc, đặc biệt ở những nơi lạnh giá như Mặc Hà.
"Được rồi, vậy mỗi người một nửa."
Thẩm Mỹ Vân nghiến răng nói: "Lão Từ, chúng tôi muốn lấy hết chỗ này." Cô lập tức đổi chủ đề: "Nhưng anh không được giới thiệu quần áo cho chúng tôi nữa."
Cô bỏ qua món nợ, chỉ mới mua chỗ quần áo của Lão Tùy đã hết hai vạn tệ rồi.
Lão Tùy cười híp mắt nói: "Cũng chỉ có vài kiểu dáng, những kiểu tốt nhất đều được các cô chọn hết rồi."
Người này rất biết cách ăn nói, đúng là người làm kinh doanh.
Lấy được ba mặt hàng áo khoác nhung lông chồn, áo len, quần bông từ chỗ Lão Tùy, hai bên tính toán hóa đơn phải trả, Thẩm Mỹ Vân phải trả hai vạn một nghìn hai trăm ba mươi ba tệ.
Cũng vượt quá chỉ tiêu rồi.
Thẩm Mỹ Vân quyết đoán không nhìn, không thể chỉ vung tiền nhập quần áo, còn có đồng hồ điện tử, kính mắt cũng phải nhập về một lô nữa.
Những thứ này được coi là mặt hàng nhỏ, cô định đặt trước gian hàng hai khay nhỏ để bán là được rồi.
Dù sao thì lượng khách bên đó cũng rất đông.