Lão Tùy nhận được tiền xong vui đến mức không ngậm được miệng: "Nếu sau này tôi sản xuất được tiếp áo nhung lông chồn sẽ gọi ngay cho cô, cô thấy ổn không?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Vậy để tôi xem tình hình bán thế nào đã, nếu như bán được thì sau tôi sẽ đặt hàng chỗ anh."
Theo con mắt của Lão Tùy thì Thẩm Mỹ Vân bán hàng rất lợi hại!
Lão Tùy đương nhiên không từ chối, sau khi đếm xong số tiền đối phương trả, lập tức đi cho công nhân chuyển hàng.
"Chỗ hàng này gửi cho cô về địa chỉ nào? Hay là cứ đặt ở xưởng của tôi đã?"
Thẩm Mỹ Vân: "Trước hết giúp tôi mang sang chỗ Cao Dung đi."
Dù sao cô và Cao Dung cũng thân thiết hơn.
Sau khi rời xưởng quần áo của Lão Tùy, Cao Dụng nhịn không được mà hỏi: "Không phải hồi trước chị nói không làm quần áo nam sao? Sao giờ lại nhập nhiều đồ nam vậy?"
Vốn dĩ qua đây chỉ để nhập áo khoác bông hoa nhí thôi, kết qua một lúc liền mua nhiều hàng như vậy.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị cũng không ngờ đến."
"Thực tế là vì đồ chỗ Lão Tùy rất ổn."
Cô hoàn toàn không nhịn được mà mua hết.
Cao Dung nheo mắt nhìn cô: "Em cuối cùng cũng hiểu tại sao tiền trong tay chị không giữ được lâu, giữ tròn tay xong đều tiêu cho người khác hết."
Cũng quên cả cô ấy luôn.
Thẩm Mỹ Vân bị trêu nhưng cũng không khó chịu: "Ai bảo em làm ít đồ mùa đông quá? Lại còn trách chị?"
Lúc trước cô đưa cho Cao Dung hai bản thiết kế, Cao Dung cũng chỉ làm hai loại đồ mùa đông này, một cái là áo khoác bông hoa nhí Đông Bắc, một cái là áo choàng cài nút sừng bò.
Cao Dung thở dài: "Xem ra năm nay em đành bỏ lỡ kim chủ là chị rồi."
Bởi vì cô ấy không mua đủ bông vải nên đến cả quần bông nữ cũng không làm được, quần vẫn làm kiểu với loại vải nhung như trước, nhưng nhung hơi mỏng, nếu muốn mặc vào mùa đông thì vẫn hơi lạnh.
Thẩm Mỹ Vân: "Em đừng có được hời mà khoe mẽ, chị nhập hàng từ chỗ em, cũng dưới hai vạn rồi."
Áo khoác bông nhí Đông Bắc, áo choàng cài nút sừng bò, áo len nữ, quần nhung, mỗi loại đều lấy không ít.
Điều này không sai.
Cao Dung cũng không ghen tị nữa: "Vậy áo em sẽ cho người đóng gói cho chị, đi thôi, em lái xe đèo chị đi tìm Tây Hà."
Lâm Tây Hà không sản xuất quần áo, anh ấy kinh doanh đồng hồ điện tử, cũng thuộc phái Triều Thương họ.
Có được cái tốt đương nhiên sẽ không thể bỏ rơi anh ấy được.
Thẩm Mỹ Vân đến chỗ Lâm Tây Hà nhập năm nghìn chiếc đồng hồ đeo tay, đóng đầy năm cái rương, cô cũng mua mấy trăm cặp kính, trong tay chỉ còn lại hơn một nghìn tệ.
Cô lại dạo quanh chợ, xem vài chiếc đèn pin, lại nhập thêm mấy chục cái đèn pin, cuối cùng, cô nhìn thấy con ếch xanh lên dây cót.
Thẩm Mỹ Vân hỏi qua, loại này rẻ chỉ hai hào một cái, cô lại nhập thêm hai trăm tệ tiền hàng, tính đến hiện tại, năm van trong tay cô đã tiêu hết.
Thẩm Mỹ Vân lại thở dài một hơi: "Chỗ tiền này cũng không chịu được mà tiêu rồi."
Mỗi lần qua đây dù mang theo bao nhiêu tiền cô cũng tiêu sạch sành sanh.
Diêu Chí Anh cũng cực kì đồng cảm: "Chị vẫn còn năm mươi tệ để mua vé tàu quay về, đến cả cơm ăn trên đường cũng phải tiết kiệm rồi."
Nếu không, sợ là sẽ bị đói.
Hai người nhìn nhau im lặng.
Trên phương diện mua sắm, hai người thật sự cực giỏi!
*
Mua hàng xong, Thẩm Mỹ vân và Diêu Chí Anh lập tức bao một toa tàu, tổng cộng bốn trăm tệ, kết quả là đến bốn trăm tệ họ cũng không còn để thuê.
Đến cuối, vẫn là Cao Dung trả tiền tàu cho họ.
Thẩm Mỹ Vân còn xấu hổ, nhưng Cao Dung không để bụng: "Lần này em mời chị, lần sau em đến Bắc Kinh thì chị mời em."
Cao Dung thật sự phóng khoáng, mấy trăm tệ nói trả là trả, chỉ để lôi kéo hai vị kim chủ Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh.
Chuyện nào ra chuyện đó.
Thẩm Mỹ Vân: "Lần sau chị sẽ trả em."