Thẩm Mỹ Vân đang cầm một cái xẻng, đang dọn dẹp nước bẩn và phân heo trong chuồng, nghe vậy liền đưa xẻng ra.
"Cậu làm không?"
Qúy Minh Viễn: "..."
Quý Minh Viễn ngơ ngác cầm xẻng lên, trong lúc giúp đỡ dọn phân heo, cậu ta có chút hoảng hốt.
Mình đang làm gì ở đây vậy?
Dường như cậu ta đã quên mất.
Sau khi dọn sạch phân lợn, toàn thân cậu ta bốc lên một mùi khó tả, có lẽ cậu ta cũng đã hiểu được.
Tại sao thanh niên Thẩm lại trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng như vậy.
Chỉ để lộ hai con mắt ra bên ngoài.
Quý Minh Viễn muốn nói chuyện, nhưng khi cậu ta khịt mũi, lại cảm thấy toàn thân đều nồng nặc mùi hôi thối.
Có vẻ không thích hợp để lên tiếng thổ lộ với đối phương cho lắm?
Quý Minh Viễn im lặng một lát, suy nghĩ một chút, mới lấy hết can đảm hét lên: "Thanh niên Thẩm?"
Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói vẫn tràn đầy kinh ngạc: "Cái gì, cậu còn muốn giúp tôi làm việc nữa à?"
Quý Minh Viễn: "..."
Không được, không được.
Cậu ta có chút xấu hổ nói: "Thanh niên Thẩm, người nhà của tôi vẫn đang chờ tôi, tôi về trước đây."
Thẩm Mỹ Vân tiếc nuối nói: "Vậy ngày mai cậu có tới không?"
Quý Minh Viễn: ". . ."
Lúc Quý Minh Viễn rời đi, gần như là chạy trối chết, ngay cả bước chân cũng có vẻ hơi mơ hồ.
Khi rời chuồng heo, cậu ta thậm chí còn sinh ra ảo giác, đây là đâu, tôi là ai.
Cậu ta đi tìm thanh niên Thẩm làm gì vậy?
Ồ, cậu ta đi tìm thanh niên Thẩm, hỏi cô xem có sẵn lòng làm người nhà của cậu ta không.
Bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian khổ,
Đáng tiếc lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị phân heo rải rác khắp chuồng làm rối tung lên.
Quý Minh Viễn đã đi xa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, cô trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng, gần như chẳng thể nào nhìn rõ mặt, chỉ đang cúi thấp đầu làm việc.
Dường như phát hiện Quý Minh Viễn đang nhìn mình.
Thẩm Mỹ Vân giơ tay vẫy chào cậu ta.
Quý Minh Viễn: "..."
Quý Minh Viễn chạy càng nhanh hơn, đối với người mắc bệnh sạch sẽ mà nói, nhìn thấy đống phân rải rác khắp chuồng đó, đừng nói đến việc thổ lộ, ngay cả ở lại lâu thêm cũng chẳng thể nữa kìa.
Nhìn Quý Minh Viễn gần như chạy trối chết.
Khói miệng Thẩm Mỹ Vân nhếch lên, như có như không nở nụ cười, hừ nhẹ một tiếng: "Nhóc con."
Cứ như thế, muốn thổ lộ, nhưng ngay cả đống phân này thôi mà còn không chịu được.
Thiếu niên mà, vẫn còn non nớt quá.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân có chút vui sướng ngâm nga vài khúc ca, giải quyết xong Quý Minh Viện, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nói cho cùng, Quý Minh Viễn mới bao tuổi cơ chứ, mười tám mười chín tuổi, còn chưa đến hai mươi tuổi nữa kìa, cô không thể xuống tay được đâu
Trong nguyên tác, bạn đời của Quý Minh Viễn phải là nữ chính, chứ không phải là mẹ của nữ chính là cô đây.
Thế hệ này hỗn loạn quá.
Đáng lo thật đấy.
Bên kia sườn núi, Quý Trường Tranh ngậm cọng cỏ rơm, nghe thấy động tĩnh, không khỏi nhìn sang, liền thấy Quý Minh Viễn đang chật vật đi tới.
Hơn nữa, trước khi người đến, đã có một mùi hôi thối nồng nặc truyền đến.
Quý Trường Tranh nhanh chóng bật dậy như ngư dân câu được cá, giơ tay ngăn cản đối phương: "Cháu đừng tới đây."
Nhìn thấy đối phương vẫn tiến về phía trước, anh lập tức lui về phía sau, chán ghét nói: "Không đúng, cháu đi tìm cô nương nhà người ta thổ lộ, sao bỗng thối thế này rồi? Cháu rơi xuống hố phân à?"
Quý Minh Viễn: "..."
Quý Minh Viễn tuổi tủi thân muốn chết, cậu ta giơ tay áo lên ngửi thử, xác nhận thối cực kỳ: "Chú nhỏ, cháu không có rơi vào hố phân, cháu tới đó tìm đối phương thổ lộ đó."
"Nhưng mà. . ."
"Cô ấy luôn ngắt lời cháu, còn luôn kêu cháu giúp cô ấy dọn phân heo trong chuồng."