Vì vậy, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cậu ta đã phải dọn phân tới hai mươi phút, trong mười phút cuối cùng muốn tìm cách mở lời, nhưng thanh niên Thẩm lại bình tĩnh kêu cậu ta ngày mai lại đến dọn phân heo tiếp.
Như thế thì sao cậu ta có thể thổ lộ được cơ chứ?
Quý Trường Tranh ngắt lời cậu ta: "Ý của cháu là, lúc cháu tới thổ lộ thì đối phương đều tìm cách kêu cháu tới giúp dọn phân heo phải?"
"Dọn sạch phân trong chuồng?"
Quý Minh Viễn: "Là như thế đó."
Quý Trường Tranh: "Không tìm được cách nào thổ lộ cả?"
Quý Minh Viễn dạ một tiếng.
"Cho nên, cháu đi tới đó nửa tiếng đồng hồ, không những không thổ lộ được, mà còn giúp cô nương người ta dọn phân, dọn phân sạch thì lại rời đi, hơn nữa người ta còn xin cháu người mai lại tới phụ giúp nữa?"
"Sau đó cháu bỏ chạy? Quên thổ lộ tình cảm?"
Quý Minh Viễn không muốn gật đầu, nhưng chú nhỏ giống như đã nhìn thấy mọi chuyện, cậu ta cũng chẳng còn cách nào mà dạ một tiếng.
Vốn Quý Trường Tranh rất nghiêm túc, mặc dù anh đã chuẩn bị đầy đủ, biết con gái nhà người ta sẽ không đồng ý, nhưng nghe được những lời này.
Anh gần như không thể ngừng cười, nụ cười kéo dài đến tận mang tai.
"Cô nương cháu thích cũng khá ngầu đấy chứ?"
Người bình thường không thể hành xử như thế được đâu.
Để người tới thổ lộ với mình đi dọn phân heo.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Quý Minh Viễn bất đắc dĩ nói: "Chú nhỏ, chú còn cười được."
Qúy Trường Tranh đã cố gắng hết sức để không cười, nhưng thật sự rất buồn cười đó?
"Ha ha ha ha."
"Minh Viễn - hahaha, cháu còn chưa hiểu sao? Cô nương người ta đã đón được ý đồ của cháu rồi, cho nên, hahaha, nên mới kêu cháu đi dọn phân heo đó, ha ha ha."
Vừa dứt lời, vẻ mặt Quý Minh Viễn trở nên rất vi diệu: "Chú nhỏ, chú nói đối phương đã đoán được rồi sao? Đoán được cháu tới tìm cô ấy để làm gì sao?"
Quý Trường Tranh nhướng mày, đuôi lông mày nhếch lên như vui đùa: "Nếu không thì sao cơ chứ, cháu tưởng trên đời này có người có thể làm những chuyện như này sao?"
"Một lần hai lần ba lần bốn rồi tới năm lần, cháu có bao giờ cân nhắc xem là đối phương đang cố ý không đó?"
Cái này. . .
Quý MInh Viễn lâm vào trầm mặc, cậu ta thở dài, cảm thấy có chút bối rối, cảm giác rất khó tả.
"Chú nhỏ, sao chú lại nghĩ cô ấy thông suốt như vậy? Chẳng lẽ cháu tệ tới vậy sao?"
Đây là lần đầu tiên cậu ta thích một cô gái đó.
Đầy sự chân thành và yêu thương, cuối cùng lại chỉ có dọn phân heo.
Nói thật, cho dù Quý MInh Viễn đã hết hy vọng, cậu ta cũng sẽ luôn nghĩ tới cảnh tượng hôm nay đi gặp Thẩm Mỹ Vân để bày tỏ tình cảm.
Cái bóng của dọn phân heo thật sự quá lớn.
Quý Trường Tranh vỗ bả vai cậu ta, xúc động nói: "Minh Viễn, cháu phải phải vui sướng vì thích một cô nương thông suốt như vậy mới đúng, tấm lòng người ta trong sáng như ngươi, cho dù đã đến bước này, vẫn trả lại cho cháu chút tình cảm, ít nhất. . . Vẫn có thể làm bạn bè được."
Thật ra, lúc trước anh chưa từng nghĩ tới chuyện này rồi, cho tới khi Quý Minh Viễn nói ra những lời này.
Quý Trường Tranh phát hiện, cô gái mà Minh Viễn thích, là một người cực kỳ lý trí.
Theo lý thuyết mà nói, kiểu từ chối này làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa hai bên, nhưng sau hành động ngang ngược kia.
Trái lại lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Cho dù bây giờ khi Quý Minh Viễn nhắc tới chuyện thổ lộ thất bại, cũng không phải thương tâm khổ sở, mà là bị chuyện dọn phân heo dọa sợ.
Đối phương dời đi sự chú ý của Quý Minh Viễn, hơn nữa còn dời đi một cách cực kỳ điêu luyện.
Điều đó không làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa hai bên, đồng thời cũng giữ được chút thể diện cho đối phương.
Sau tất cả những chuyện đó, EQ của người này không phải cao bình thường đâu, đầu óc cũng rất thông minh.
Ít nhất là nhiều người không làm được.