Cô đi đến văn phòng của quản lý Trần, tiện thể mang theo cả quà định biếu vào dịp sau Tết, đó là hai hộp thuốc lá Đại Tiền Môn, được đựng trong túi nhựa đen, bên ngoài không nhìn thấy gì cả.
Thẩm Mỹ Vân gõ cửa phòng Phó giám đốc bộ phần bán lẻ, bên trong vang lên tiếng "Mời vào". Sau khi vào phòng, cô đi thẳng vào vấn đề: "Quản lý Trần, dịp Tết này, quầy hàng của chúng ta sẽ sắp xếp nghỉ ngơi như thế nào?"
Quản lý Trần không hề thấy ngạc nhiên khi cô hỏi về vấn đề này, vì mấy hôm nay đã có nhiều chủ cửa hàng đến hỏi. Ông ta cười và nói rất hòa nhã: "Khu bán thực phẩm tươi sống ở tầng một vẫn sẽ hoạt động bình thường."
"Tầng hai tùy thuộc vào ý muốn của các cô, chúng tôi không can thiệp." Tầng một buộc phải mở cửa, vì gạo, dầu, muối, nước tương, giấm, trà là bảy thứ thiết yếu trong nhà, không thể thiếu thứ nào.
Mà tầng một đã mở cửa rồi thì tầng hai cũng không thể đóng cửa được.
Hiểu ý, Thẩm Mỹ Vân đặt đồ lên bà: "Cứ coi như mừng Tết sớm đi."
Không đợi quản lý Trần từ chối, cô đã quay người đi ra ngoài.
Cô cũng không giấu giếm, kể lại sự sắp xếp của quản lý Trần cho Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp nghe. Hai người nghe xong thì lập tức híp mắt cười: "Tuyệt quá, vậy tôi và Ngân Diệp sẽ ở lại quầy hàng."
Vừa hay, cuối năm, toàn bộ ký túc xá điều đóng cửa, hai người cũng không có chỗ ở.
Nếu ở nhà khách thì dù có được trả lương, hai người họ cũng vẫn thấy sót, người quen sống tằn tiện thì dù có tiền rồi vẫn dè dặt.
Thẩm Mỹ Vân đề nghị: "Ở quầy hàng làm gì, về nhà tôi ở đi."
Thấy hai người không lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp lời: "Sợ gì? Ba mẹ tôi hai người đều biết rồi, mà lúc trước điều kiện cũng chẳng khá hơn, chỉ có một căn phòng nhỏ, hai người tạm thời ở tạm thôi."
Cuối năm rồi, ban phòng trong nhà đều có người ở. Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn một phòng, Quý Trường Tranh và cô một phòng, Miên Miên một phòng, Trần Hà Đường một phòng. Còn một phòng là phòng ngoài được xây thêm lúc trước, phòng trường hợp có khách đến chơi không đủ chỗ ở. Bên trong có kê sẵn một chiếc giường rộng một mét năm.
Mặc dù không rộng rãi, nhưng vẫn đủ chỗ ngủ.
Kiều Lệ Hoa suy ngẫm một hồi: "Mỹ Vân, Tết nhất mà nhà có người ngoài không tiện lắm."
Đây là lời nói thật.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Đều là người quen, sợ cái gì?"
Cô suy nghĩ một lát: "Vậy thế này nhé, chúng ta cùng nhượng bộ một bước, chỉ ở nhà tôi ba ngày Tết thôi, từ Giao thừa đến mùng Một, còn những ngày còn lại, tùy các cô."
Ba ngày này là những ngày quan trọng nhất, mọi người đều sum họp gia đình, mà lại để hai người là Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp ở lại quầy trông nom, thậm chí chỗ ăn cũng không có, Thẩm Mỹ Vân không đành lòng như vậy.
Lần này, Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp không từ chối.
*
Tối hai mươi chín tháng chạp, Quý Trường Tranh cũng vội vàng từ Cáp Nhĩ Tân. Sau khi đến Bắc Kinh, anh không về nhà họ Quý mà trực tiếp đến nhà họ Thẩm. Anh đã sớm biết địa chỉ nhà mới của nhà họ Thẩm qua lời của Thẩm Mỹ Vân.
Nằm ngay trong khuôn viên Trường trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa, một ngôi nhà nhỏ có cổng riêng, không khó để tìm.
Chín giờ tối, trời đã tối mịt, hầu hết mọi người nhà họ Thẩm đã đi nghỉ, chỉ còn Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng đếm tiền.
Đếm tiền theo đúng nghĩa đen, từng bao tiền chất chồng lên nhau.
Khi đẩy cửa bước vào, Quý Trường Tranh còn tưởng mình vào nhầm phòng.
Đây có phải là nhà không vậy, hay là ngân hàng?
Anh nhìn lại một lần nữa, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang bơi trong biển tiền.
Quý Trường Tranh: "?"