Anh ngây người trong chốc lát, rồi mới lên tiếng gọi: "Mỹ Vân?"
Trong nhà biết anh tối nay sẽ về, nên đã để cửa mở cho anh, vì vậy lúc anh vào cũng không làm phiền đến ai.
Thẩm Mỹ Vân ngây người, định lên tiếng, nhưng nhận ra mình đang đếm tiền, cô vội ghi một con số vào sổ tay, sau đó nhảy từ trên giường xuống người Quý Trường Tranh.
"Quý Trường Tranh!"
Kể từ lần gặp nhau trước ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, thực sự họ đã không gặp lại nhau trong nhiều tháng rồi.
Bị Thẩm Mỹ Vân nhảy bổ vào, đôi mày nghiêm nghị của Quý Trường Tranh lập tức dịu đi: "Mỹ Vân."
Anh ôm cô, cảm giác vô cùng mãn nguyện, cúi đầu hít một hơi thật sâu vào cổ cô.
Thẩm Mỹ Vân để anh tùy ý, một lúc sau mới nói: "Anh về đúng lúc lắm, vào đếm tiền với em đi, em đếm một mình chậm quá."
Quý Trường Tranh: "..."
Lúc này, anh mới bắt đầu quan sát bên trong căn phòng. Giường, sàn nhà, bàn đều đầy tiền.
"Sao lại nhiều như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Mấy ngày nay kiếm được, chưa kịp mang đi gửi ngân hàng." Lô tiền trước đó thì đều đặn gửi ngân hàng hàng ngày, nhưng mấy ngày nay bận quá, thậm chí còn không có thời gian để ăn cơm hay đi vệ sinh, thì đừng nói đến gửi tiền nữa.
"Nên em chuyển hết tiền bán hàng mỗi ngày ở cửa hàng về nhà."
"Quý Trường Tranh, anh biết không?" Cô vòng tay qua cổ anh, đôi mắt sáng ngời, giọng nói đầy tự hào: "Tháng này cửa hàng đạt doanh thu hai trăm tám mươi nghìn tệ."
Trong kho vẫn còn hàng tồn trị giá ba mươi nghìn tệ chưa bán hết. Ba mươi nghìn tệ tiền hàng này, khi bán hết ít nhất cũng thu về khoảng bảy tám mươi nghìn tệ.
Như vậy, tháng cuối năm này, cô đã kiếm được hơn ba trăm nghìn tệ.
Tất nhiên, đây không chỉ là tiền bán hàng tại cửa hàng mà còn có tiền bán hàng của Kiều Lệ Hoa và mẹ cô, Trần Thu Hà ở tỉnh Vương Phủ.
Quý Trường Tranh vẫn ngây người sau khi nghe con số này: "Bao nhiêu?"
"Ít nhất cũng ba trăm năm mươi nghìn tệ."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng nói: "À, đúng rồi, còn chưa tính tiền trang trại chăn nuôi ở Mạc Hà, cuối năm nay bên kia đã xuất hai lô hàng, tổng cộng khoảng năm mươi hai nghìn tệ."
Tính ra thì được ban trăm nghìn tệ.
Đây là số tiền cô kiếm được trong một năm tự làm ăn.
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không nhịn được bật cười: "Mỹ Vân, chúc mừng em, phát tài rồi."
Họ đúng là một cặp vợ chồng lý tưởng.
Lời chúc mừng của anh đúng là đã nói trúng tim đen Thẩm Mỹ Vân.
Cô cong môi cười: "Cùng mừng, cùng mừng, em giàu thì anh cũng giàu."
"Nhanh nhanh nhanh, vào đây đếm tiền với em, rồi cất hết số tiền này đi, đợi sau Tết mang ra ngân hàng gửi."
Ai cũng không thể từ chối lời mời này, kể cả Quý Trường Tranh.
Đếm đến hơn một giờ sáng, cả hai đều ngáp ngắn ngáp dài: "Bên em được bao nhiêu rồi?"
"Em đếm được thêm ba mươi nghìn rồi."
"Bên anh là ban mươi nghìn."
"Vậy là xong rồi."
"Tổng cộng là một trăm mười nghìn tệ."
Đây là tiền của cả tuần, vẫn chưa kịp mang ra ngân hàng gửi.
Thẩm Mỹ Vân buộc chặt miệng bao tải lại: "Cất hết vào tủ quần áo của chúng ta đi, mấy ngày này có người ở nhà, không thể để nhà trống được."
Nếu không, ngân hàng chưa mở cửa, mà để nhiều tiền ở nhà thì cũng không yên tâm.
Quý Trường Tranh gật đầu, lần lượt đặt các bao tải xuống đáy tủ quần áo, trên đắp hai lớp chăn.
Thẩm Mỹ Vân đứng bên cạnh quan sát: "Liệu có bị mất không nhỉ?"
Cô luôn lo lắng, sợ rằng vào những lúc mình không ở nhà thì nhà sẽ bị trộm mất.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Nếu không yên tâm thì năm nay cứ ở nhà ăn Tết đi."
"Anh sẽ gọi ba mẹ anh đến đây."