Diêu Chí Anh nghĩ đi nghĩ lại, Kim Lục Tử là người rất cứng đầu, đã quyết định cái gì thì rất khó thay đổi, bây giờ người đàn ông này một lòng muốn ly hôn với cô ấy.
Không được.
Cô ấy không thể ngồi chờ chết được.
Nhưng Diêu Chí Anh lại không nghĩ ra cách nào hay hơn, đang loanh quanh trên phố, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá, cô ấy nhìn thấy chiếc điện thoại trên tủ kính.
Diêu Chí Anh do dự một chút, mượn điện thoại của cửa hàng để gọi.
Bên kia điện thoại đổ ba hồi chuông.
"Ai đấy?"
"Dì Trần ạ, cháu muốn tìm Mỹ Vân."
Thật trùng hợp, Thẩm Mỹ Vân vừa quay về để lấy hàng, Trần Thu Hà liền gọi với ra: "Mỹ Vân, Chí Anh tìm con nè."
Thẩm Mỹ Vân đang trên đường chở hàng đến chợ lớn Tây Đơn, nghe vậy cô rửa tay rồi cầm lấy điện thoại: "Chí Anh, có chuyện gì thế?"
Nghe giọng Thẩm Mỹ Vân, Diêu Chí Anh bật khóc: "Mỹ Vân, anh Lục muốn ly hôn với em."
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Sao thế?" Nếu cô nhớ không nhầm thì Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử rất yêu nhau.
Diêu Chí Anh hít mũi, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, không khỏi bật cười: "Chí Anh, nếu anh Lục cũng giống như mấy người đàn ông khác, nhốt em ở nhà, không cho em về thành phố, em sẽ thế nào?"
Diêu Chí Anh cũng chẳng thèm khóc nữa, hàng lông mày thanh tú cau lại: "Anh ấy dám!"
Cô ấy cũng nổi loạn lắm, nếu Kim Lục Tử không cho cô ấy đi, ngược lại cô ấy càng phải đi.
Qua chuyện này, cô ấy có thể nhận ra rằng người đàn ông này thực sự rất ích kỷ khi có việc quan trọng.
Nhưng Kim Lục Tử thì không làm thế.
Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Qua chuyện này, em cũng thấy được, anh Lục là một người tốt."
"Thực ra, chuyện này không khó giải quyết."
Cô vừa nói xong, mắt Diêu Chí Anh sáng lên: "Giải quyết thế nào?" Bây giờ cô ấy cảm thấy mình giống như con châu chấu mất đầu, làm gì cũng sai.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Anh Lục muốn ly hôn thì em cứ đồng ý ly hôn. Sau khi ly hôn, lấy được giấy hồi hương rồi, thì tìm văn phòng tiếp nhận thanh niên trí thức Bắc Kinh bên này nhận em vào biên chế, sau đó em để anh Lục và Tiểu Kim Bảo cùng nhau trở về Bắc Kinh."
"Cái gì?"
Diêu Chí Anh sững sờ.
"Họ có thể cùng em trở về sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đa số không thể về vì hai lý do. Thứ nhất là họ không có đơn vị nhận hộ khẩu. Thứ hai là khi đến Bắc Kinh không có việc làm, không thể tồn tại."
"Nhưng với các em thì không có vấn đề đó. Vấn đề hộ khẩu tạm gác lại đi. Giờ mở cửa rồi, ai cũng đi lại được. Vấn đề duy nhất là hai đứa có thể sẽ tạm thời xa nhau, nhưng không sao đâu. Hai đứa làm ăn xa nhau cũng đâu có sao."
Diêu Chí Anh không ngờ chuyện lớn như vậy với mình, đến tai Thẩm Mỹ Vân lại nhẹ nhàng giải quyết được.
Cô ấy vô cùng cảm kích: "Mỹ Vân, em đi bàn với anh Lục đây."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhưng quên mất điều gì đó, rồi nói thêm: "Em cứ ly hôn với anh Lục trước, sau khi về Bắc Kinh rồi thì tái hôn."
Ly hôn rồi tái hôn, đến lúc đó chỉ cần nhờ vả, biếu xén chút ít là được. Không phải là vấn đề lớn.
Mắt Diêu Chí Anh sáng lên: "Được, Mỹ Vân, có kết quả em sẽ báo chị."
Diêu Chí Anh cúp điện thoại, vội vã trở về nhà. Về đến nhà, câu đầu tiên cô ấy nói là: "Anh Lục, chúng mình ly hôn đi?"
Kim Lục Tử: "?"
Bỗng nhiên đòi ly hôn, cậu ấy thấy rất khó chịu.
Kim Lục Tử đè nén sự khổ sở trong lòng: "Em đồng ý rồi à?"
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh chợt nảy sinh ý định muốn trêu chọc cậu ấy: "Không phải anh bảo ly hôn sao? Giờ em đồng ý rồi, sao mặt anh lại nhăn nhó cứ như ăn phải khổ qua vậy?"
Kim Lục Tử không nói gì.
Cậu ấy quay ngoắt đầu đi, quay lưng lại với Diêu Chí Anh.