Diêu Chí Anh phì cười, đưa tay xoa mặt cậu ấy: "Lúc trước còn mạnh miệng bảo muốn ly hôn với em nữa mà."
Bị xoa mặt, Kim Lục Tử vẫn không nói gì.
Quyết thì quyết, nhưng đến lúc chuyện thật sự xảy ra, trong miệng Kim Lục Tử như ngậm phải hoàng liên, đắng đến mức không nói nên lời.
Cậu ấy cũng biết, buông tay là đúng, nhưng nhìn thấy nụ cười tươi của vợ, lại buồn đến muốn khóc.
Diêu Chí Anh khoanh tay trước ngực, cười ha ha: "Em biết ngay anh là kẻ khẩu thị tâm phi mà."
"Đến lúc em đòi ly hôn, ngớ người luôn phải không?"
"Thôi được rồi." Thấy Kim Lục Tử sắp khóc đến nơi, Diêu Chí Anh không trêu cậu ấy nữa: "Em đã hỏi Mỹ Vân, chị ấy đã nghĩ ra một cách hay."
Kim Lục Tử lập tức quay phắt đầu lại: "Cách gì?"
Thái độ phấn khích đó lại làm Diêu Chí Anh cười khẽ: "Mỹ Vân bảo chúng mình tạm ly hôn trước, để em lấy được giấy báo về thành phố, rồi anh và Kim Bảo cùng theo em về Bắc Kinh."
"Không có hộ khẩu cũng không sao, anh là người làm ăn, đi khắp nơi mà. Về công việc thì càng không phải lo, mình tự kinh doanh kiếm tiền, không cần trông chờ vào đơn vị nuôi."
"Chị ấy còn bảo, anh về Bắc Kinh với em rồi thì chúng ta có thể tìm cơ hội để tái hôn."
Là người làm ăn, Kim Lục Tử vốn nhạy bén và lanh lợi, được Thẩm Mỹ Vân gợi ý một chút, đầu óc cậu ấy cũng sáng ra phần nào.
Cậu ấy đi đi lại lại trong nhà, suy ngẫm.
"Để anh suy nghĩ đã."
Diêu Chí Anh cũng không quấy rầy cậu ấy, mà tự mình đến nhà trẻ để đón con.
Khi cô ấy đưa Tiểu Kim Bảo về, Kim Lục Tử đã suy nghĩ xong: "Chúng ta ly hôn trước. Em về Bắc Kinh trước, anh và Kim Bảo sẽ tìm em sau."
Diêu Chí Anh cụp mắt: "Anh Lục, anh đã nghĩ kỹ chưa? Vậy là anh sẽ phải bỏ thị trường Mạc Hà đó."
Còn thị trường bên ngoài cậu ấy đang gây dựng nữa.
Kim Lục Tử lắc đầu: "Không đâu."
Diêu Chí Anh nhìn cậu ấy đầy khó hiểu.
"Anh không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, ban đầu chỉ là người di cư mù quáng, nên anh ở Bắc Kinh không lâu, vừa hay bên Mạc Hà này có thể tiếp tục kinh doanh."
"Không tiện bằng trước thôi."
Nhưng có được, có mất, so với trước thì đây đã là phương án mỹ mãn rồi.
Diêu Chí Anh cũng cảm thấy cách này khả thi: "Vậy trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi."
Hai người bọn họ hành động rất nhanh, trước tiên đến phòng dân chính làm thủ tục ly hôn. Diêu Chí Anh cầm giấy chứng nhận ly hôn đến đội sản xuất, tìm bí thư chi bộ cũ xin giấy chuyển hộ khẩu về thành phố.
Chỉ là, khi Diêu Chí Anh đi tìm bí thư chi bộ cũ, bí thư chi bộ muốn nói mà không nói: "Thanh niên trí thức Diêu, tuy tôi không nên nói, nhưng người yêu của cô đúng là một người tốt."
Cô ấy rời đi như vậy, e là tương lai sẽ hối hận.
Diêu Chí Anh cầm tờ giấy trong tay, mỉm cười: "Tôi biết ý của ngài, tôi về Bắc Kinh trước, đến lúc đó người yêu của tôi và con tôi sẽ cùng nhau trở lại Bắc Kinh để tìm tôi."
Bí thư chi bộ không biết có tin lời này hay không.
Đối với những thanh niên tri thức hồi hương, đã có không ít người nói thế, nhưng không có ai quay lại cả.
Bí thư chi bộ thở dài, cuối cùng ông ấy không nói thêm gì nữa.
Đến khi Diêu Chí Anh đi rồi, bà cụ Hồ hỏi ông ấy: "Ông không tin lời của thanh niên trí thức Diêu à?"
Bí thư chi bộ lắc đầu: "Khó lường nhất chính là lòng người."
"Bất kể là ai khi trở về thành thị, nhìn thấy thế giới hoa lệ, muốn họ quay trở lại vùng núi nghèo hẻo lánh này, khó, rất khó."
Ông ấy khoanh tay, bước đi trong sân, nhìn dáng vẻ đó cũng già yếu đi nhiều.
Thanh niên trí thức Diêu không phải là cặp đôi đầu tiên.
Cũng sẽ không phải là cặp đôi cuối cùng.
*
Có giấy chuyển hộ khẩu về thành phố rồi, sau đó mọi việc đều suôn sẻ, Diêu Chí Anh khôi phục tình trạng độc thân, nộp lên mọi thủ tục, hầu như không gặp bất cứ trở ngại nào cũng đã được giải quyết.