Cô ấy đáp một câu: "Cháu treo quần áo còn lại lên rồi uống."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nếu chỉ uống nước trong dạ dày luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, từ trong ngăn tủ cô cầm một gói bánh xốp ra, cứ như vậy ăn đối phó mấy miếng, trong dạ dày lúc này mới xem như có chút cảm giác được lấp đầy lưng lửng.
Cô đi qua nhận việc của Trần Ngân Diệp: "Đi uống chút gì ăn chút gì đi, chúng ta xong việc sẽ tan làm."
Thấy cô tiếp nhận hộ, Trần Ngân Diệp lúc này mới đi uống nước, cô ấy cảm giác mình giống như là cá bị chết khô trên bờ, mồ hôi toát ra cả ngày, chưa bổ sung giọt nước nào.
Bây giờ còn có thể đứng, hoàn toàn dựa vào nghị lực.
Chờ uống chút nước ăn chút gì đó, lúc này Trần Ngân Diệp mới cảm thấy mình sống lại, cô ấy là người không chịu ngồi yên, lúc này lại ra bán hàng.
Như nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên: "Dì Thẩm, hôm nay chỉ riêng váy bò đã bán được bốn mươi sáu chiếc."
Phải biết rằng số lượng này đã là cực kỳ khả quan, bọn họ là cửa hàng bán lẻ, cũng không phải cửa hàng bán sỉ, chỉ bán váy bò đã lập tức kiếm được bốn ngàn đồng thu nhập.
Khỏi phải nói, còn có thu nhập từ quần áo khác.
Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị kiểm kê tiền mặt, những năm này không thể thanh toán bằng điện thoại thông minh, thu nhập đều là tiền mặt, cô mở hòm thu ngân ra, lấy cái rương lớn bên trong ra, ước chừng đầy một rương tiền, bị cô đổ ngã xuống đất, kiểm kê từng chút một.
Sau khi kiểm kê một tiếng, trong lòng cô lập tức tính toán, hỏi một câu: "Số lượng quần áo bên Ngân Diệp đã đếm ra chưa? Chúng ta đối chiếu sổ sách."
Trần Ngân Diệp bận rộn đầu đầy mồ hôi: "Còn chưa, dì chờ cháu." Kiểm kê quần áo so với kiểm kê tiền khó hơn, bởi vì kiểm kê quần áo phải đối chiếu với sổ sách nhập hàng.
Dựa theo số lượng từng chút từng chút gia giảm, may là Trần Ngân Diệp tính toán không tệ, lại đã tốt nghiệp đại học, bằng không chỉ việc này sợ là đã khiến cô ấy cảm thấy khó chết.
Thẩm Mỹ Vân cũng không vội, cô kiểm kê ra tiền, xếp ra từng xấp từng xấp một, tờ mười đồng một xấp, tờ năm đồng một xấp, cô có chút tiếc hận, nếu như có tờ một trăm đồng thì tốt rồi, như vậy sẽ không nhiều tiền lẻ rải rác như vậy.
Thế nhưng, cô cũng biết tờ một trăm đồng rất nhanh sẽ xuất hiện, phỏng chừng chậm nhất cũng là sang năm.
Thu nhiều tiền lẻ như vậy, sợ là chỉ có năm nay.
Sau khi đếm tất cả số tiền, Thẩm Mỹ Vân viết một chuỗi các con số vào sổ tay của mình, một vạn lẻ bảy trăm ba đồng.
Trong đó, bọn họ đã tự chuẩn bị một ngàn tiền lẻ.
Trừ ra một ngàn này, đại khái là thu nhập hơn chín ngàn.
Mà chín ngàn này còn chưa trừ chi phí và phụ phí, ví dụ như chi phí nhập hàng từ Cao Dung, hôm nay chỉ riêng nhập hàng cô đã tiêu hơn mấy ngàn tệ.
Chỉ là, những mặt hàng này còn chưa bán hết mà thôi, dựa theo tình huống trước mắt, kho hàng bên trong chồng chất hàng, còn có thể bán thêm hai ngày.
Như vậy tính ra, giá thành quần áo hôm nay từ hai ngàn đến ba ngàn như vậy.
Còn có tiền thuê mặt bằng, nhân công, thủy điện, trừ hết chi phí của những thứ này, Thẩm Mỹ Vân phỏng chừng, lợi nhuận ròng từ năm ngàn đến sáu ngàn.
Nếu không tính như vậy, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại phải tính thế nào đây.
Đây đều là tiền dân sinh.
Trong lòng cô thầm tính toán, Thẩm Mỹ Vân để toàn bộ tiền ở trong túi, tính toán sẽ cầm về hết, ngày mai cầm đi gửi trong ngân hàng.
Bên này, Trần Ngân Diệp cũng kiểm kê xong: "Dì Thẩm, dì xem."
Cô ấy đưa danh sách kiểm kê cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy nhìn: "Bán được hai phần ba số hàng rồi sa?"
Cô không nghĩ tới lại bán được nhiều như vậy.
Thậm chí còn không chỉ nhiều mà còn quá mức, hàng hóa trong kho hàng có thể kiên trì không đến hai ngày.