[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2397 - Chương 2397: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 5

 Chương 2397: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 5 Chương 2397: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 5 Chương 2397: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 5

"Đúng, bây giờ váy bò ngắn còn có hơn sáu mươi chiếc, áo sơ mi cộc tay còn thừa lại hơn năm mươi chiếc, quần ống loe còn có hơn ba mươi chiếc..."

Cô ấy liên tục báo cáo.

Thẩm Mỹ Vân xem xong số lượng kiểm kê: "Được rồi, dì biết rồi." Sơ mi cộc tay cùng quần ống loe giá thành thấp, cô đều là nhập vào lượng lớn hàng hóa, không nghĩ tới bởi vì giá cả rẻ lại sắp hết hàng.

Cô xách túi lớn, ra ngoài nhìn tình huống bên ngoài đường Cao Đệ, lúc này đã hơn chín giờ, sắc trời hoàn toàn tối đen, đèn đường trên đường phố đã bắt đầu sáng lên.

Cửa hàng xung quanh cũng cơ bản đều lục tục đóng cửa, đóng cửa hơi sớm, có nơi sớm đã khóa cửa kỹ càng.

Thẩm Mỹ Vân xách theo túi, cô suy tư một chút, dùng bao tải không bắt mắt bọc ở bên ngoài, chỉ là vẫn cảm thấy không an toàn, cô nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm vẫn là nên thuê vệ sĩ mới được, nếu không thì mỗi ngày cầm cả vạn đồng tiền thu nhập, tùy tiện mang theo người đều có thể bị cướp đi.

Chớ nói chi là Dương Thành vốn đã rất loạn.

Thuê một vệ sĩ gần như là chuyện cấp bách.

Cô cầm tiền, Trần Ngân Diệp ở phía sau khóa cửa, hai người đều rất cảnh giác, cũng may vừa ra tới, Cao Dung lập tức đi xe máy chạy nhanh như chớp tới.

Từ xa đã bấm còi inh ỏi.

Âm thanh này nhất thời hấp dẫn Thẩm Mỹ Vân cùng Trần Ngân Diệp: "Cao Dung?"

Thẩm Mỹ Vân nhất thời kinh hỉ nói: "Sao cô lại tới đây?"

Cô còn tưởng Cao Dung bận rộn không ở nhà, càng không rảnh tới đây.

Cao Dung đi xe máy dừng đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, gỡ mũ bảo hiểm xuống, một bên chân dài chống xuống đất, một khuôn mặt anh khí lại minh diễm lộ ra: "Nếu tôi không tới, thu nhập một ngày bị cướp đi thì phải làm sao bây giờ?"

Cô ấy vỗ vỗ ghế sau xe máy: "Lên đây, hai người ngồi tạm một chút."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, ôm bao tải dẫn đầu đi lên, đặt ngang bao tải giữa cô và Cao Dung, sau khi xác định sẽ không bị người ta cướp đi, lúc này mới để cho Trần Ngân Diệp đi lên.

Cũng may xe máy đủ tộng, ba người tuy rằng ngồi có hơi chen chúc một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể di chuyền.

"Ngồi vững chưa? Tôi lái nhé?"

Cao Dung hỏi một câu.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Được rồi, cô cứ đi đi."

Có lời này, Cao Dung mới đạp chân ga ra ngoài, ầm ầm một tiếng, lập tức lao đi thật xa, điều này cũng làm cho những người xung quanh ban đầu còn chú ý đến Thẩm Mỹ Vân, chậm rãi ẩn nấp trong bóng tối.

Dương Thành hỗn loạn đã lâu, như là đám người Thẩm Mỹ Vân hôm nay mở cửa hàng mới, nhiều người đến thì kiếm tiền cũng nhiều, tất nhiên cũng bị mấy tên muốn hớt tay trên cung quanh chú ý đến.

Loại chuyện cướp tiền trên đường này, cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ là tất cả mọi người đều tận lực cẩn thận.

Cũng may Cao Dung hôm nay xem như tới đón đám người Thẩm Mỹ Vân, ngay tại cửa tiệm trực tiếp đón đi, điều này cũng làm cho những người đó không có cơ hội ra tay.

Phố Cao Đệ cách chỗ bọn họ ở cũng không xa, hơn nữa đầu năm nay căn bản không có kẹt xe, Cao Dung lái xe máy lớn, lại lái nhanh, trên cơ bản mười phút là về đến nhà.

Thẩm Mỹ Vân mang theo bao tải về nhà trước một chuyến, cất tiền vào trong két sắt khóa lại, lúc này mới xuống lầu ăn cơm.

Lúc cô xuống, Cao Dung và Trần Ngân Diệp đã ngồi ở bàn cơm nhỏ ăn, hai người một người ăn bún mọc, một người ăn bún hải sản.

Trần Ngân Diệp là người nội địa, không có bất kỳ khả năng từ chối bún hải sản, mấy ngày nay dường như mỗi ngày cô ấy đều ăn, cô ấy cũng không ngại chán.

Thẩm Mỹ Vân vừa đến, Cao Dung lập tức hỏi cô: "Ăn bún hải sản, hay là bún mọc, hay là mì lạnh?"

Thẩm Mỹ Vân bận rộn cả ngày hôm nay ở cửa hàng, không có khẩu vị gì, cô nghĩ nghĩ: "Cho tôi một phần mì lạnh đi, thêm cay."

Bình Luận (0)
Comment