Mì lạnh chua cay cay, mới có thể kích thích chút khẩu vị, nghe được lời của cô, bà chủ bên trong lên tiếng, lập tức bắt đầu bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân thì ngồi xuống.
Cao Dung vừa ăn, vừa nói: "Cô như vậy không được, vẫn phải thuê vệ sĩ đi theo."
Cô ấy không phải ngày nào cũng rảnh rỗi có thể tới đón bọn họ về nhà, lỡ một ngày không đón được, chỉ sợ bọn họ gặp chuyện không may.
Thẩm Mỹ Vân có chút u sầu: "Tôi biết, cô đón chúng tôi vài ngày, tôi đi tìm hai vệ sĩ."
Cô nghi ngờ một người cũng không đủ.
Cao Dung: "Được, nếu bên cô không tìm thấy thì cứ nói với tôi, nhưng người bên tôi cũng rất sành ăn."
Những người cô ấy quen biết trên cơ bản đều là người địa phương, dáng người đàn ông bản địa Dương Thành cũng không tính là cao lớn, ở phương diện thể trạng này, Cao Dung tất nhiên cũng chướng mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi biết, tôi hỏi trước."
Một chén mì lạnh lấp đầy bụng đói, lại uống một chén nước đậu xanh hầm hạt sen, lúc này mới cảm thấy no lưng bụng.
Cô cũng không vội vã trở về, mà đi đến chỗ bà Diệp chủ nhà một chuyến, mượn điện thoại của bà ấy, gọi tới trú đội của Quý Trường Tranh.
Điện thoại vang lên vài tiếng, chuyển đến giọng của Quý Trường Tranh: "Alo?"
Thẩm Mỹ Vân: "Là em, Trường Tranh."
Quý Trường Tranh nhìn số điện thoại, anh bất ngờ: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân: "Trường Tranh, em ở Dương Thành bên này cần hai vệ sĩ, anh có thể tìm cho em hai người được không?"
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Tìm người không khó." Hiện tại đang giải trừ quân bị, không chỉ ở trú đội bọn họ, ngay cả trú đội Mạc Hà cũng gian nan như vậy.
Sau khi giải trừ quân bị là chuyển nghề, nhưng làm sao có nhiều người như vậy có thể chuyển nghề?
"Không phải có Tiểu Hầu đi cùng em sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em bảo Tiểu Hầu đến trại chăn nuôi, bên kia không thể thiếu người."
Quý Trường Tranh nghe nói như thế, anh trầm mặc: "Mỹ Vân, bên cạnh em không thể thiếu người, hay là để Tiểu Hầu đi theo em, anh tìm cho em hai người khác sau."
Có tình huống giải trừ quân bị như vậy, Thẩm Mỹ Vân lại trả tiền lương, rất nhiều người nguyện ý đi, chỉ là anh phải kiểm định thật tốt, chọn hai người tốt.
Mới nghe phong thanh mà biết nhã ý.
Thẩm Mỹ Vân lập tức lập tức nhận ra cái gì: "Bên kia anh có rất nhiều người sao?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Năm trước một nhóm, năm sau một nhóm." Nghe nói, năm 80 còn có một nhóm, có thể nói là bị bài trừ hai phần ba số người.
Thậm chí còn hơn thế nữa.
Mà rất nhiều người đi đều là chiến hữu của anh.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Như thế này đi, anh chọn hai người đưa đến Dương Thành cho em." Cô đang dùng biện pháp của mình thay Quý Trường Tranh giải quyết nỗi lo về sau.
"Mặt khác chọn thêm một số người, đưa đến trại chăn nuôi, nhưng cần máy người em cũng không thể xác định, cái này anh phải liên lạc với Đại Hà để biết rõ, anh ấy biết rõ ràng hơn em."
Hiện giờ Đại Hà xem như xưởng trưởng đại diện trại chăn nuôi của bọn họ, Thẩm Mỹ Vân nửa năm không tới, công việc lớn nhỏ bên kia, trên cơ bản đều giao cho Đại Hà xử lý.
Quý Trường Tranh trầm mặc, một lúc lâu sau, anh mới nói: "Cảm ơn em, Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân: "Quý Trường Tranh, chúng ta là người một nhà."
Sau khi cúp điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu, đối diện với ánh mắt tò mò của bà Diệp: "Đồng chí Thẩm, cháu kết hôn rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy."
Bà Diệp lại bất ngờ nhìn cô: "Thật sự là không nhìn ra." Vị ở lầu hai kia còn nói muốn giới thiệu đồng chí Thẩm cho cháu trai bà ấy.
Bà Diệp cũng không phải không có ý định này, nhưng nếu đối phương thật sự đã kết hôn, vậy người làm mai tất nhiên sẽ thu liễm một chút.
Thẩm Mỹ Vân có chút không hiểu, điều cô cảm thấy kỳ quái chính là mình cũng hơn ba mươi tuổi, sao thoạt nhìn còn giống như thiếu nữ chưa kết hôn chứ?
Cô không hiểu.
Thế nhưng, loại chuyện này cô cũng lười phí đầu óc suy nghĩ.