Thẩm Mỹ Vân: "Không đơn giản như vậy. Người đến rồi phải sắp xếp chỗ ở, còn phải quản ăn uống nữa."
Cô vừa dứt lời, Hồng Vũ vẫn trầm mặc đột nhiên nói: "Chị dâu, chúng tôi đều sẽ tự nấu cơm, thức ăn thì không cần lo lắng, chỉ cần cung cấp cho chúng tôi một chỗ ở là được."
Bọn họ có chỗ an thân làm việc, những thứ khác đều không quan trọng.
Thấy Hồng Vũ cũng bức thiết hi vọng cô thành lập một công ty vệ sĩ, Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm: "Các người để tôi suy nghĩ trước đã."
Cô lấy ra hai bản hợp đồng: "Đây là một bản hợp đồng tôi phác thảo, hai người xem một chút, nếu không thành vấn đề thì ký."
Vệ sĩ không giống với các loại công việc khác, công việc này phải sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cao Đại Sơn gãi gãi đầu: "Chị dâu, tôi không biết chữ."
Hồng Vũ lại biết chữ, nhưng anh ta chỉ học đến lớp bốn tiểu học, những loại giấy tờ như là hợp đồng phức tạp như vậy anh ta cũng đọc không hiểu.
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu: "Vậy tôi đọc cho hai người nghe."
"Trên hợp đồng chủ yếu là phương diện phúc lợi, thứ nhất là tiền lương mỗi tháng bảy mươi đồng, bao ăn bao ở, thứ hai là -" Thật ra cô không muốn nói điều thứ hai, nhưng không nói không được, có một số việc nhất định phải suy nghĩ trước.
"Thứ hai chính là trong lúc làm việc, nếu trong quá trình bảo vệ chủ thuê xuất hiện cái chết ngoài ý muốn, chủ thuê sẽ tiến hành bồi thường trên diện rộng đối với người nhà, bảo đảm người nhà của đối tượng bị chết ngoài ý muốn hoặc là tàn tật sinh hoạt bình thường."
Nói một cách đơn giản, nếu như Hồng Vũ và Cao Đại Sơn xảy ra chuyện gì, Thẩm Mỹ Vân sẽ có trách nhiệm với gia đình họ.
Hồng Vũ nghe xong, anh ta cảm động: "Chị dâu, chị không cần như vậy."
Những gì cô bảo anh ta làm cũng không khác nhiều so với lúc anh ta đóng quân.
Thẩm Mỹ Vân rất nghiêm túc nói: "Phải làm, hai người tới bảo vệ an toàn của tôi, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với hai người, đây là lợi ích hai chiều."
Hồng Vũ há miệng, anh ta từ trước đến nay mồm mép lưu loát, vào giờ khắc này cũng không biết nói cái gì cho phải.
Ngược lại Tiểu Hầu ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai anh ta: "Chị dâu vẫn luôn tốt bụng như vậy, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình, chính là báo đáp chị dâu."
Tiểu Hầu hôm nay xem như đã học được không ít, nói chuyện đều có đạo lý, lập tức giúp Thẩm Mỹ Vân lôi kéo lòng người.
Có lời này, Hồng Vũ không cần nghĩ ngợi gật đầu, Cao Đại Sơn cũng vậy.
"Nếu không thành vấn đề thì ký tên, nếu không biết chữ thì ấn dấu tay."
Hồng Vũ: "Được." Lúc ký tên, anh ta do dự: "Chị dâu, tiền lương chị trả cho chúng tôi quá cao."
Bọn họ khi ở bộ đội cũng không lấy được tiền lương bảy mươi đồng một tháng, đó là đãi ngộ cán bộ cấp doanh trở lên mới có.
"Không cao." Thẩm Mỹ Vân nói: "Đây là thứ hai người nên có."
Hồng Vũ trầm mặc, viết tên mình lên.
Dưới sự dẫn dắt của anh ta, Cao Đại Sơn lề mề, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống tên của mình.
Hợp đồng đã được hoàn tất.
Thẩm Mỹ Vân lập tức bắt đầu sắp xếp công việc cho bọn họ: "Cửa hàng không lớn, các anh cũng thấy không có quá nhiều người đi vào như vậy."
"Cho nên mới bắt đầu hai người các anh sẽ làm việc luân phiên, mỗi ngày một người đến cửa hàng, người kia đến nhà xưởng may làm việc."
Nói đến đây, cô nhìn Cao Dung, Cao Dung hiểu ngay: Đến xưởng may bọn họ cũng không thể đến làm không công, giúp cô ấy làm việc thì cô ấy nên trả tiền lương một ngày.
Cô ấy do dự: "Như vậy đi, một ngày trả cho các anh tiền lương hai đồng." Một tháng cô ấy trả cho nhân viên sáu mươi đồng.
Nó đã cao hơn mức lương trung bình của thị trường.
Chỉ là, Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn là làm việc luân phiên, cũng chính là một người chỉ làm nửa tháng, hai người cộng lại là ba mươi ngày, nói cách khác Cao Dung mỗi tháng chỉ cần trả sáu mươi đồng.
Có thể mỗi ngày có thêm một trợ thủ kiêm vệ sĩ.