Cao Đại Sơn không biết chữ, anh ta còn không hiểu đối phương đã trả mức tiền lương cao như thế nào, ngược lại là Hồng Vũ thoáng cái đã hiểu, lúc này sửng sốt nói: "Có phải quá cao hay không?"
Ngay từ đầu, bất kể là chị dâu, hay là giám đốc Cao trước mặt này, tiền lương bọn họ trả đều rất cao.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, Quý Trường Tranh cũng không biết đã nuôi binh như thế nào, sao lại nuôi ra hai người thành thật như vậy.
"Tiền lương cao hơn giá thị trường, nhưng các anh xứng đáng."
Một câu nói khiến hốc mắt Hồng Vũ thiếu chút nữa đỏ lên.
Đợi đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, anh ta nằm ở trên giường, nói với Cao Đại Sơn: "Đại Sơn, chúng ta kiếp trước chắc đã tạo phúc lớn lắm."
Cao Đại Sơn cảm động gật đầu.
Buổi tối một mình anh ta ăn sáu bát cơm, không ai nói anh ta ăn nhiều!
*
Sau khi sắp xếp công việc cho Hồng Vũ và Cao Đại Sơn xong, Thẩm Mỹ Vân bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Quý Trường Tranh, lúc này đã là hơn mười giờ tối.
Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Quý Trường Tranh, nhất định là anh đang nghỉ ngơi.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, trực tiếp đánh thức Quý Trường Tranh, anh phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường đi nghe điện thoại: "Mỹ Vân?"
Riêng giơ này không cần nghĩ, chỉ có Mỹ Vân gọi tới.
Thẩm Mỹ Vân: "Trường Tranh, là em."
"Là thế này, Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn tới bên này rất được hoan nghênh, em muốn thành lập một công ty cho thuê vệ sĩ, là nơi cho thuê vệ sĩ có chuyên môn như xuất binh của anh, anh có thể tìm cho em mấy người không?"
Cô bấm ngón tay tính toán: "Tìm cho em mười người trước đi."
Lâm Tây Hà hai người, Cao Dung hai người, sáu người còn lại theo lý thuyết không khó sắp xếp công việc lắm.
Về phần Cao Dung nói hỗ trợ giới thiệu, Thẩm Mỹ Vân ngược lại không quá để ý, vừa mới bắt đầu làm việc không thể có tham vọng quá lớn.
Quý Trường Tranh nghe xong, anh nắm chặt điện thoại, qua một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân cho rằng anh không nghe thấy: "Quý Trường Tranh, anh có ở đó không?"
Quý Trường Tranh khàn giọng: "Anh ở đây."
"Vậy anh có tiện sắp xếp mười người tới Dương Thành không?"
Đây đâu phải là vấn đề có thuận tiện hay không.
Đó là lòng biết ơn.
Là cảm động.
Còn có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, khiến Quý Trường Tranh trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì cho phải, trầm mặc chừng một phút đồng hồ, lúc này anh mới mở miệng nói: "Mười người rất nhanh sẽ tới."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng đáp: "Bao ăn bao ở, anh bảo các chiến hữu đừng sợ."
Quý Trường Tranh: "Anh biết."
"Mỹ Vân?"
"Hả?"
"Cảm ơn em."
Ngoại trừ cảm ơn, dường như anh không biết nói cái gì cho phải.
Cô ở ngoài ngàn dặm, lại có thể biết anh đang khó xử, biết anh không nỡ, biết anh lo lắng, thoáng cái cung cấp nhiều công việc như vậy.
Cũng làm cho những chiến hữu xuất ngũ kia, có nơi để đi.
Quý Trường Tranh từ trước đến nay đều cứng rắn lạnh lùng, nhưng vào giờ khắc này, tâm lại hoá thành một bãi nước.
Mỹ Vân của anh.
Thật là tốt bụng.
Thẩm Mỹ Vân như là cười, còn an ủi anh: "Quý Trường Tranh, em và anh là người một nhà, vốn là một thể."
*
Sau khi dặn dò Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân lập tức trú tâm xây dựng doanh nghiệp mới này.
Ngày hôm sau, cô giao cửa hàng cho Trần Ngân Diệp, Tiểu Hầu cùng với Hồng Vũ, nhìn thấy Hồng Vũ như vậy, Thẩm Mỹ Vân cân nhắc, cô trước khi rời đi vẫn là phải bồi dưỡng thêm một người bán hàng.
Nếu không, một mình Trần Ngân Diệp sợ là bận rộn không xuể.
Thế nhưng trước đó, cô phải đi mua một chiếc xe ba bánh trước, nếu không mặc kệ là buổi sáng đi làm, hay là buổi tối tan tầm trở về cũng không thuận tiện.
Có Cao Dung giới thiệu, Thẩm Mỹ Vân mua xe ba bánh rất thuận lợi, tốn hơn ba trăm đồng, mua một chiếc xe ba bánh hoàn toàn mới.
Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể lái xe này, thừa dịp buổi trưa cửa hàng không nhiều người lắm, cô lập tức để cho Tiểu Hầu lái chiếc xe ba bánh đến đường Cao Đệ.