Minh Chiêu Đễ có chút xấu hổ chà xát tay, hiển nhiên không am hiểu giao tiếp với người khác lắm, nhất là quanh năm bị người trong nhà chèn ép, điều này làm cho cô ấy phá lệ kính sợ trưởng bối.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ra cô ấy do dự, vì thế, cô lập tức chủ động mở miệng nói: "Là tôi nhờ Chiêu Đễ dẫn đường, tôi nghe nói ông đang bán nhà phải không?"
Vừa nghe lời này, bác cả Minh lập tức thay đổi thái độ: "Muốn mua nhà sao, đơi một chút, vào đây rồi nói."
Em trai của ông ta đến Hương Giang làm ăn phát đạt, sau khi bí mật trở về, đón vợ con đi hết, căn nhà cũ nát này tất nhiên sẽ không có ý định bán đi lấy tiền, nên tiện thể để lại căn nhà cũ ở Dương Thành này cho anh trai là ông ta, để ông ta bán đi giúp, hơn nữa còn hứa hẹn cho ông ta nhiều lợi ích.
Mà bác cả Minh cũng có suy tính riêng, nếu bán nhà với giá đắt, tiền ông ta nhận được không phải nhiều hơn sao?
Chỉ là, nhà ở Sa Hà không đáng bao nhiêu tiền, chớ nói chi là loại nhà không có ruộng riêng này lại càng không bán được giá, ông ta cũng đã rao bán nửa năm, cũng không thể bán đi.
Nhìn thái độ trước sau của bác cả Minh, Thẩm Mỹ Vân sao có thể không biết ông ta đang nghĩ gì, cô vỗ Minh Chiêu Đễ đang sững sờ, ý bảo cô ấy cùng đi vào.
Minh Chiêu Đễ lúc này mới hoàn hồn, cô ấy nhìn cô đi ở phía trước, bác cả Minh đi trước nhiệt tình chào hỏi, sắc mặt của cô ấy có chút phức tạp.
Nhất là khi bác cả Minh tự rót nước đưa tới trên tay cô ấy, cảm xúc phức tạp này càng đạt tới đỉnh điểm.
Cô ấy năm nay mười chín tuổi, từ nhỏ đến lớn đã đến nhà bác cả vô số lần, đây là lần đầu tiên tới cửa lại được rót nước trà.
Trước kia mỗi lần tới đây, cô ấy đều sẽ bị ghét bỏ.
Bởi vì trong mấy nhà này, nhà bọn họ chính là nghèo nhất, ba ham đánh bạc, mẹ một lòng muốn sinh con trai, một lúc sinh ra bảy người con.
Hoàn toàn dựa vào một mình mẹ ra bên ngoài giặt quần áo thuê, xem như nhà họ miễn cưỡng sống qua ngày, một gia đình như vậy làm sao có thể được thân thích coi trọng đây.
Thế cho nên, lúc Minh Chiêu Đễ bưng nước trà lên, cô ấy đang phát run.
Mười chín năm qua, lần đầu tiên tới cửa có nước trà uống, lá trà trôi nổi giống như tâm trạng của cô, lên lên xuống xuống.
Thẩm Mỹ Vân nhận ra, thế nhưng lúc này coi cũng không tiện nói cái gì, cô chỉ vỗ vỗ tay Minh Chiêu Đễ, lúc này mới chậm rãi uống một ngụm nước trà, khen: "Trà ngon."
Bác cả Minh không hiểu cô có ý gì, thầm nghĩ, trà này là mình hái từ trên núi, có thể ngon ở chỗ nào?
Ông ta cười cười, nhìn về phía Minh Chiêu Đễ: "Chiêu Đễ, đã vào lâu như vậy, còn không giới thiệu cho bác biết vị này là ai sao?"
Minh Chiêu Đễ đặt chén trà xuống, lúc này cô ấy mới nói: "Đây là bà chủ của cháu."
Bác cả Minh biết Minh Chiêu Đễ đến xưởng quần áo làm thợ học việc, chuyện này còn nhờ công lao của vợ ông ta, mẹ Minh Chiêu Đễ đưa một con gà mái già tới, lúc này vợ ông ta mới giới thiệu Minh Chiêu Đễ vào.
Không phải vợ bác cả Minh quen Cao Dung, mà là vợ bác cả Minh có một em gái ruột, làm thợ may dưới trướng Cao Dung, hơn nữa còn theo Cao Dung từ rất sớm.
Coi như là nhân viên cốt cán.
Lúc này mới giới thiệu Minh Chiêu Đễ vào.
Nghe được Minh Chiêu Đễ nói như thế, ánh mắt bác cả Minh sáng ngời tại chỗ: "Giám đốc Cao đây sao?"
Tuy rằng ông ta không biết Cao Dung, nhưng lại nghe qua vợ nhà mình đã từng đề cập, nghe nói xưởng trưởng quần áo kia rất trâu bò, tuổi còn trẻ đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Không phải."
Minh Chiêu Đễ lắc đầu, nghĩ đến tính tham lam của bác cả, cũng không tỉ mỉ giới thiệu thân phận của Thẩm Mỹ Vân, sợ đối phương bởi vậy mà lừa cô.