[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2414 - Chương 2414: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 4

 Chương 2414: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 4 Chương 2414: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 4 Chương 2414: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 4

Cô ấy lấy hết dũng khí: "Bác cả, chúng cháu đến xem nhà, bác mở cửa căn nhà bên cạnh ra, để chúng cháu xem."

Vừa nghe không phải giám đốc Cao, thái độ của chú Minh lập tức nhẹ nhàng chậm lại một chút: "Chiêu Đễ à, cháu cũng biết căn nhà này chú ba của cháu muốn bán giá cao, cũng không phải người bình thường có thể mua nổi."

Có thể có quan hệ với Chiêu Đễ, đối phương có thể có bao nhiêu tiền?

Cùng lắm chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn.

Minh Chiêu Đễ còn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nặng nề đặt chén trà lên bàn, rầm một tiếng, giống như một cái búa nặng nện vào tim ông ta, khiến bác cả Minh nhịn không được rùng mình.

Một giây sau, ông ta nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đứng dậy và nói với Minh Chiêu Đễ: "Đi thôi, đi xem nhà tiếp theo."

Thái độ của cô như vậy, nhất thời làm bác cả Minh cả kinh, theo bản năng đứng lên: "Nhà tiếp theo? Là nhà nào?"

Ma xui quỷ khiến Minh Chiêu Đễ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy há mồm nói: "Nhà bà Trịnh. Bác cả, chỗ chúng ta không phải có hai người bán nhà sao? Một nhà là nhà bác, một nhà là nhà bà Trịnh."

Bác cả Minh không nghĩ tới con nhóc Chiêu Đễ này không có mắt nhìn như vậy, lại tiết lộ cả nhà bà Trịnh kia cho đối phương.

"Chiêu Đễ, cháu đừng quên, bác mới là bác cả của cháu, sao cháu lại không giúp người một nhà mà đi giúp người ngoài?"

Ông ta lúc này lấy chìa khóa từ trong túi ra, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Nhà chúng tôi bán mới xây, còn chưa đến năm năm, nhà bà Trịnh kia đã xây ba mươi năm rồi."

Thẩm Mỹ Vân làm như không nghe thấy, trực tiếp bước ra khỏi cửa: "Đi thôi."

Minh Chiêu Đễ sửng sốt, vội vàng theo sau.

Nác hai Minh không ngờ ông ta đã giải thích như vậy mà đối phương còn trực tiếp rời đi, hắn ông ta không thể tự tát vào miệng mình một cái, khó được có người tới cửa hỏi mua nhà, ông ta còn doạ đối phương chạy mất.

Lúc này ông ta hít sâu một hơi, vội vàng đuổi theo: "Đồng chí, đồng chí, là lỗi của tôi, lúc trước tôi không nên nói vậy."

Ông ta ngăn cản đường đi của Thẩm Mỹ Vân, đứng trước mặt cô nâng bàn tay lên đánh vào mặt mình một cái: "Nhìn miệng chó của ta không phun ra ngà voi, đồng chí là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này."

Nhìn thấy bác cả từ trước đến nay ở trước mặt nhà mình cao ngạo, nhang bây giờ lại mang bộ dáng lấy lòng như vậy ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân xin lỗi, trong lòng Minh Chiêu Đễ chấn động không thôi.

Mà Thẩm Mỹ Vân vẫn bình tĩnh như trước: "Có thể nói chuyện rồi chứ?"

"Có thể có thể."

Sợ Thẩm Mỹ Vân lại mất hứng, bác cả Minh vội nháy mắt với Minh Chiêu Đễ: "Chiêu Đễ, cháu giúp bác nói hai câu, nhà chú ba của cháu tốt thế nào, người khác không biết, cháu còn không biết sao? Có thể nói toàn bộ nhà ở Sa Hà cộng lại đều kém chú ba của cháu."

Minh Chiêu Đễ ấp úng nói: "Bà chủ Thẩm, bác cả em không nói sai đâu, năm đó sau khi chú ba em làm giàu về lập tức gửi tiền trở về xây lại nhà."

Người giống như chú ba của cô ấy chỗ nào cũng có.

Đều là từ Dương Thành trèo tường đến Bằng Thành bên cạnh, nhập cư trái phép từ Bằng Thành đến Hương Giang.

Chỉ cần là người chịu khó một chút, thông minh một chút, sau khi qua đó trên cơ bản đều có thể làm giàu.

Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua bác cả Minh, giọng nói thản nhiên: "Nể tình đồng chí Minh, tôi đi xem một lần."

Hai chữ Chiêu Đễ này, cô ấy thật sự là gọi không ra, đây là thời đại cực kỳ kỳ thị nữ giới.

Bản thân cái tên đã là một loại xiềng xích và sỉ nhục.

Bác cả Minh vừa nghe lời này, nhất thời gật đầu, cũng không nhiều lời nữa: "Đi đi, chúng ta hiện tại sẽ đến đó ngay."

Cả đời này ông ta cũng không nghĩ tới, thậm chí có một ngày sẽ dùng tới con nhóc Chiêu Đễ này nói giúp.

Bình Luận (0)
Comment