[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2415 - Chương 2415: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 5

 Chương 2415: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 5 Chương 2415: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 5 Chương 2415: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 5

Sau lần trước, bác cả Minh cũng không dám giở trò xảo quyệt nữa, cầm chìa khóa mở cái khóa lớn bằng đồng thau, lập tức đẩy cửa đi vào.

"Cô cũng thấy, tuy rằng chúng tôi xây nhà cùng một chỗ, nhưng là nhà em tôi so với nhà chúng tôi tốt hơn nhiều, gạch xanh ngói xanh tường trắng, ngay cả trong phòng đều được trang hoàng đơn giản."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân tiến vào, lập tức an tĩnh đánh giá, là nhà trệt truyền thống, bởi vì vài năm không có người ở, cho nên thoạt nhìn có chút nghèo túng, thế nhưng nền tảng vẫn tốt.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói lời nào, bác cả Minh đoán không ra cô đang nghĩ gì, chỉ có thể kiên trì tiếp tục: "Nhà này ban đầu chỉ có ba phòng, sau đó em trai tôi phát tài, dựa trên cơ sở vốn có xây thành sáu phòng, hơn nữa cũng san phẳng khối đất trước nhà, cô đều thấy đấy, trước sau cộng lại có hơn ba trăm mét vuông."

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Hơn ba trăm mét vuông?"

Cô nhìn nhiều nhất có một trăm mét vuông, thật sự là phần sân trước nhà không tính là lớn.

Vừa nghe cô hỏi, bác cả Minh trong lòng lập tức trỗi lên một sự tự tin không tên: "Hai người đi theo tôi."

Ông ta đẩy một cánh cửa ra, tiếp theo chính là một hành lang dài, đi vào bên trong, lại thêm ba phòng nhà trệt, tương đương với nói là chia ra sân trước sân sau, chỉ là từ vị trí cửa chính không lộ ra.

"Em trai của tôi nói là dựa theo bố cục trước kia người nhà giàu người ta xây nhà, nó nói đây là cái gì ý nhỉ?"

Minh Chiêu Đễ trí nhớ tốt, cô bổ sung một câu: "Một sân hai cửa."

Lúc trước lúc chú ba gửi tiền về xây nhà, khi đó cô ấy mới mười bốn tuổi, vô cùng hâm mộ, mỗi ngày đều ghé qua cửa nhà người ta xem, vì thế cô ấy cũng nhớ không ít chuyện.

Được nhắc nhở như vậy, bác cả Minh nhất thời gật đầu: "Đúng đúng đúng, đây là một sân hai cửa."

Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới trong phòng này, còn có một không gian khác, kết cấu tính toán tỉ mỉ như vậy, có chút giống như là tứ hợp viện ở Bắc Kinh.

"Nhà đẹp như vậy, em trai của ông đi Hương Giang không trở về, sao ông không dọn vào ở?"

Lần này đã hỏi trúng tim bác cả Minh, ông ta cũng muốn, thế nhưng ông ta không dám, em trai của ông ta có thể lăn lộn ở Hương Giang, người thấy máu thành quen, thủ đoạn tàn nhẫn.

Biết được ông ta có suy tính này, em trai lập tức hời hợt hỏi ông ta một câu: "Anh hai, anh muốn chân, hay là muốn nhà ở? Nếu muốn căn nhà này, em đánh gãy hai chân anh ném anh vào, căn nhà này tự nhiên sẽ thuộc về anh."

Cho dù là đã qua nhiều năm, bác cả Minh cũng nhớ rất rõ, ánh mắt lúc ấy của em trai nhìn ông ta, ý vị thâm trường quét qua hai chân của ông ta.

Cái cảm giác sởn gai ốc này, để cho ông ta đến nay hồi tưởng lại, cũng vẫn là nghĩ mà sợ không thôi.

Chỉ là lời này ông ta cũng khó nói, ông ta chỉ có thể biểu diễn một màn tình cảm anh em keo sơn gắn bó: "Chúng tôi là anh em ruột, sao tôi có thể cướp nhà của em trai tôi chứ?"

Thẩm Mỹ Vân nghe xong cũng không vạch trần đối phương, mà khen tặng một câu: "Đồng chí Minh, ông đúng là anh trai tốt nhất thiên hạ."

Cô vừa nói, trên mặt bác cả Minh nóng bỏng, ông ta luôn cảm thấy đối phương là đang trào phúng ông ta, nhưng ông ta lại tìm không thấy chứng cớ.

"Mở cửa ra, tôi xem bên trong phòng."

Cũng may Thẩm Mỹ Vân rất nhanh lại phân tán sang chuyện khác, điều này làm cho bác cả Minh nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cầm chìa khóa, lần lượt mở cửa ra.

Căn phòng này cũng không tồi, bên trong đều lót mặt đá trên sàn, mặt tường thì quét sơn màu xanh lá cây thịnh hành hiện tại, cao chừng nửa người, mặt trên là mặt tường màu trắng, còn làm đường thạch cao.

Ở vị trí mặt tường chính của nhà chính, đặt một cái gương lớn chừng một bức tường, là loại gương nền xanh, soi không rõ lắm, bên cạnh treo một bức tranh.

Bình Luận (0)
Comment