Liễu Bội Cầm biết tung hoả mù đủ rồi, ở Hương Giang bên này bà ấy tung hoành nhiều năm như vậy, không nói thịnh sủng không suy, ít nhất cũng có chút tư chất.
Giọng nói của bà ấy như có chút bất mãn thay anh ta: "Làm vậy thì quản gia Quách là không phải rồi, cậu vì ông ấy lên núi đao xuống biển lửa, bán mạng lại xuất lực, cậu tới Hương Giang nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả một cái nhà cũng không mua cho cậu, thật sự rất quá đáng."
Lúc này, Minh Gia Đống cũng ý thức được cái gì, anh ta híp híp mắt: "Phu nhân, ngài rốt cuộc muốn tìm tôi làm chuyện gì?"
Gây xích mích rõ ràng như vậy, nếu anh ta nhìn không thấu, anh ta chính là kẻ ngốc.
Liễu Bội Cầm không nhanh không chậm, đột nhiên hỏi: "Cậu sinh ra lúc nào?"
Minh Gia Đống sửng sốt: "Cái gì?"
"Nói ngày sinh ra đây." Chuyện này càng ngày càng rối loạn, khiến Minh Gia Đống càng không hiểu, nhưng vẫn nói ra: "Ngày 13 tháng 3 năm 1944."
"Có thời gian cụ thể không?"
Cái này...
Minh Gia Đống dường như nhận ra điều gì đó, anh ta nhớ lại: "Năm đó mẹ tôi nói khi tôi sinh ra, mặt trời bên ngoài mới mọc."
Đó chính là giờ Thìn.
Liễu Bội Cầm bấm ngón tay tính toán, sau khi tính xong, bà ấy nhìn chằm chằm Minh Gia Đống: "Theo tôi làm việc đi. Là một giảng nghĩa, tương lai nếu thoát ly, nhìn vận thế bát tự, ngược lại là một người có thể thành sự.
Minh Gia Đống nghe xong trong lòng mừng như điên: "Cảm ơn phu nhân."
Đi theo quản gia Quách và đi theo chủ nhân không giống nhau.
"Phu nhân, sao ngài còn có thể..."
Huyền học đoán mệnh, anh ta không phải mới ngày đầu tiên đến Hương Giang, tất nhiên là biết những thứ này, nhất là vòng tròn hào môn ở Hương Giang luôn coi trọng nhất và tín nhiệm phương diện này.
Liễu Bội Cầm suỵt một tiếng.
Minh Gia Đống hiểu ngay: "Phu nhân, tôi cái gì cũng không biết."
Thế nhưng, anh ta vẫn rất tò mò: "Phu nhân, đời này tôi sẽ phát tài sao?"
Liễu Bội Cầm nhìn cốt tướng nhô lên của hắn, ý tứ hàm xúc không rõ nói bốn chữ: "Hoành phát hoành phá."
Điều này làm cho Minh Gia Đống nghe không hiểu, thế nhưng cũng nhớ kỹ bốn chữ này.
Mắt thấy đối phương đã bị hù dọa, Liễu Bội Cầm không để lại dấu vết: "Tôi cũng có một căn nhà ở Tiêm Sa Chủy, nếu cậu có thể làm thỏa đáng chuyện tôi giao cho cậu, căn nhà đó sẽ là của cậu."
Sáu bảy mươi mét vuông, không tính là lớn, là lúc bà ấy và Lý phu nhân chơi mạt chược thắng được.
Nhà này ngay cả Quách Trung Minh cũng không biết.
Nghe xong lời này, Minh Gia Đống nhất thời mừng như điên: "Vâng, thưa phu nhân."
"Cậu ghé tai lại đây."
Mang theo một mùi thơm, tập kích về phía Minh Gia Đống, nhưng Minh Gia Đống lại lù lù bất động, đây chính là mùi tiền, mùi địa vị.
Không, không, đó là mùi của nhà mới!
Thơm chết rồi.
*
Thẩm Mỹ Vân nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nay cô đều chạy chung quanh một chút, nhìn một chút, nhìn vài chỗ, thế nhưng làm cho cô động tâm, vẫn là nhà của nhà họ Minh.
Thế nhưng, bên kia không có tin tức, Thẩm Mỹ Vân cũng không sốt ruột, để cho người ván tính toán thoải mái, phóng tới chỗ ở của đám người Hồng Vũ trước.
Một căn phòng rộng đặt sáu cái giá giường, có vẻ hơi chật chội, nhưng không có cách nào khác, hết thảy đều vừa mới bắt đầu, chỉ có thể nói là cứ ở tạm trước.
Sau khi chuẩn bị xong căn nhà tạm trú, Thẩm Mỹ Vân lại đến ngân hàng, gửi thu nhập của Y Gia hôm qua vào ngân hàng, Y Gia khai trương nửa tháng, trên dưới đã thu vè được hơn mười vạn tiền mặt.
Cộng thêm hôm nay, tổng cộng có mười một vạn.
Ngoại trừ ngày đầu tiên doanh thu hơn một vạn, còn lại mỗi ngày đều từ bảy ngàn đến chín ngàn như vậy, thế nhưng Thẩm Mỹ Vân cũng rất thỏa mãn rồi.
Dù sao, bọn họ cũng chỉ là chuyển hàng từ xưởng may ra, vòng vo sửa sang một chút, bỏ thêm một cái nhãn hiệu, giá trị quần áo lập tức tăng gấp ba trở lên.