Sau khi Thẩm Mỹ Vân gửi tiền xong, lập tức mua dưa hấu trên đường, lại mang theo mấy chai nước ngọt Bắc Băng Dương, đến Y Gia một chuyến để đọng viên bọn Trần Ngân Diệp một chút.
Lúc cô đi, Minh Phán Đễ đã bị Trần Ngân Diệp mang ra, bằng vào cái lưỡi ba tấc không loạn của cô ấy, đẩy mạnh tiêu thụ không ít quần áo đi ra ngoài.
Thật sự đã khiến Trần Ngân Diệp cùng Tiểu Hầu đều có chút khiếp sợ, hoá ra, trên đời này thật sự có người trời sinh đã thích hợp buôn bán đến như vậy.
Minh Phán Đễ mới tới bao lâu? Cũng mới ba ngày mà thôi, lượng tiêu thụ của một mình cô ấy, đều bằng hai người Trần Ngân Diệp và Tiểu Hầu cộng lại.
Minh Phán Đễ mồm mép lợi hại, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ là một chuyện, quan trọng nhất là cô ấy biết tiếng Quảng Đông, một ngụm tiếng Quảng Đông đã hòa mình với các khách hàng đến mua quần áo.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân quan sát được chi tiết này, cô phát hiện sau này mở thêm chi nhánh ở Dương Thành bên này, có thể tuyển thêm mấy cô gái biết tiếng Quảng Đông.
"Thế nào?"
Cô cầm dưa hấu đưa cho Tiểu Hầu, Tiểu Hầu tiện tay cầm một con dao gọt hoa quả ra, cắt ra hai nửa, chia cho mọi người ăn.
Ngay cả khách hàng tại hiện trường, cũng đều được chia hai muêngs, điều này làm cho những người mua quần áo kia, cũng càng thêm vui mừng.
"Rất tốt."
Người trả lời cô chính là Trần Ngân Diệp, cô ấy thuận tay cho Minh Phán Đễ cầm một miếng dưa hấu, lúc này mới nói với Thẩm Mỹ Vân nói: "Dì Thẩm, nếu ngày khai trương chúng ta có Phán Đễ, nói không chừng doanh thu của chúng ta có thể tăng gấp đôi."
Đương nhiên, cô ấy nói vậy vẫn có chút khoa trương.
Minh Phán Đễ ngượng ngùng tiếp nhận dưa hấu: "Nào có tài giỏi như chị Ngân Diệp nói như vậy."
Thẩm Mỹ Vân: "Làm tốt có khen thưởng."
"Đúng rồi, mấy người đều ở đây, tôi sẽ điều chỉnh lại tiền lương cho mọi người, về sau mọi người sẽ được trích phần trăm tiền lương."
"Trích phần trăm tiền lương?"
Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ đều có chút nghi hoặc.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chúng ta không ăn lãi tập thể, như vậy mọi người sẽ chịu thiệt, mọi người cũng thấy lượng khách trong cửa hàng bây giờ quả thực rất nhiều. Mỗi ngày bán quần áo cũng không ít, như vậy đi."
Cô trầm tư: "Cứ dựa theo trích phần trăm mỗi bộ quần áo mà tính."
"Vẫn không hiểu?"
Khuyết điểm lớn nhất của Minh Phán Đễ chính là không biết chữ, nhà hok Minh các cô ấy từ trước đến nay không có thói quen để con gái đi học.
"Cháu hiểu." Trần Ngân Diệp ở bên cạnh giải thích: "Ý của dì Thẩm là mỗi khi chúng ta bán ra một bộ quần áo sẽ trích phần trăm cho chúng ta."
Cô ấy ở bên cạnh tính toán, do dự một lát, vẫn nhắc nhở: "Dì Thẩm, vậy dì nói như vậy, tiền lương của chúng cháu sẽ rất cao."
Mỗi ngày cô ấy có thể bán được trên năm trăm bộ quần áo , tiền lương một tháng của cô ấy tính ra, ít nhất là một trăm năm mươi đồng.
Và có lẽ còn hơn thế nữa.
Đây chính là trên cơ sở ban đầu tăng lên hai ba lần.
Thẩm Mỹ Vân: "Dì biết. Nhưng đây là thứ các cháu đáng được hưởng."
Làm nhiều có nhiều, bán nhiều thì kiếm nhiều.
Nhân viên phía dưới liều mạng kiếm tiền cho cô, cô đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt.
Trần Ngân Diệp vừa nghe, ánh mắt sáng lên: "Cảm ơn dì Thẩm."
Thấy Minh Phán Đễ còn không có phản ứng, cô ấy kéo tay Minh Phán Đễ: "Còn không cảm ơn bà chủ?"
Minh Phán Đễ: "Cảm ơn bà chủ!"
Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở.
Đây là cô ấy được tăng lương sao?
Thẩm Mỹ Vân nhìn các cô ấy vui vẻ, cũng nhịn không được cười cười, thật sự là càng lớn tuổi, nhìn các thiếu nữ tươi mới vui vẻ, ngay cả cảm xúc của mình cũng sẽ bị lây nhiễm.
Đang nói, điện thoại trong cửa hàng vang lên, đây điện thoại hôm qua Thẩm Mỹ Vân mới tìm người lắp lên, chính là để liên lạc cho thuận tiện.