Nếu là tiếng thơm thì còn tốt, nhưng nếu xảy ra một chút vấn đề, sẽ liên lụy đến toàn bộ thanh danh lính xuất ngũ.
Bọn họ không nên bị chính mình liên lụy.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì Hy Vọng Mới đi, tôi bớt chút thời gian đi đăng ký giấy phép kinh doanh."
Cô suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, mọi người có muốn một văn phòng riêng không?"
Cái này thật đúng là khiến Ngụy Quân mờ mịt: "Thế này không phải rất tốt sao? Nếu như có một văn phòng đơn, vậy chẳng phải là còn phải chạy tới chạy lui sao?"
Anh ta vừa nói băn khoăn ra, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy cũng đúng, cô đi lòng vòng chung quanh, thấy còn có một căn phòng trống, cô suy tư một chút: "Như vậy đi, tôi sẽ tìm người sửa sang lại nhà chính, biến nó thành một văn phòng, sau này nếu là chủ thuê đến thì sẽ bàn việc ở văn phòng."
"Phía trước làm văn phòng, phía sau làm ký túc xá. Chỉ có thể nói giai đoạn đầu mới bắt đầu, hoàn cảnh có chút gian khổ, mọi người chỉ có thể nói nên chịu thiệt một chút."
Ngụy Quân cười cười, anh ta chân thành tha thiết nói: "Chị dâu, bây giờ hoàn cảnh này đã rất tốt." Thậm chí, so với trú đội của bọn họ ở còn tốt hơn, ở ký túc xá trú đội đều là tám người một phòng, ở chỗ này hai người moitj phòng, đã tương đương với cán bộ rồi.
Thẩm Mỹ Vân thấy bọn họ đều hài lòng, lúc này mới tạm biệt.
Lúc cô đi, Ngụy Quân ra tiễn.
Bác cả Minh bên cạnh nghe được động tĩnh, cố ý giả vờ đi đổ rác, lúc trở về vừa vặn gặp phải Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân.
Lúc này ông ta run rẩy, giơ ngón tay chỉ Thẩm Mỹ Vân: "Giữa ban ngày ban mặt, cũng không cho phép mua bán nhân khẩu!"
Ông ta đều thấy được, người đi vào một nhóm lại một nhóm.
Chỉ là, ông ta không rõ, sao đầu năm nay người ta lừa bán đều là nữ đồng chí cùng trẻ con, đến chỗ Thẩm Mỹ Vân sao lại thành lừa bán nam đồng chí trưởng thành?
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, cố ý dọa ông ta: "Vậy bác cả Minh, ông cần phải quản chính mình cho kỹ, nếu không kế tiếp tôi sẽ bán ông đi đó!"
Bác cả Minh run rẩy, thùng rác trong tay rơi xuống ầm một tiếng, ông ta hoang mang rối loạn đi nhặt, nhặt vài lần không thể nhặt lên, vừa nhặt vừa bò vào nhà.
Đóng cửa lại phanh một tiếng, ông ta nghĩ mà sợ ôm ngực mình.
Ông trời ơi, thế gian này sao đàn ông lại không an toàn?
Ngụy Quân nhìn Thẩm Mỹ Vân hù dọa bác cả Minh như vậy, anh ta nhịn không được tò mò nói: "Chị dâu, sao cô lại lừa ông ta như vậy, hù dọa ông ta như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cảm thấy trêu ông ta rất vui."
Bác cả Minh này có dã tâm xấu, nhưng không nhiều lắm, cũng không tính là người thông minh, so với em trai Minh Gia Đống kia của ông ta, hiển nhiên là kém một quãng lớn.
Bên kia.
Minh Gia Đống lôi kéo quan hệ, làm một tờ giấy chứng nhận, mua vé máy bay nhanh nhất, bay tới Bắc Kinh.
Lúc anh ta đến Bắc Kinh, đã là ngày hôm sau.
Anh ta dựa theo địa chỉ Liễu Bội Cầm đưa cho anh ta, giữa Thanh Đại và nhà họ Ôn gia, do dự một chút, anh ta lựa chọn đến Thanh Đại trước.
Nếu như đến Thanh Đại tìm không thấy người, thì đến nhà họ Ôn một chuyến.
Thời gian của anh ta không nhiều lắm, trễ nhất là tối nay sẽ phải rời đi.
Ngày mai anh ta phải về Hương Giang.
Minh Gia Đống là lần đầu tiên tới Bắc Kinh, anh ta ở trên đường cái, tò mò nhìn thoáng qua, chợt cúi đầu, ẩn giấu chính mình ở trong đám người.
Anh ta ở Hương Giang lâu như vậy, có một chiêu học được tốt nhất, chính là coi mình là người qua đường bình thường.
Như vậy mới có thể sống lâu.
Nghĩ đến nơi này là thủ đô, cũng không kỳ quái.
Sau khi Minh Gia Đống hỏi thăm người qua đường, lần mò đến Thanh Đại, nhìn trường đại học cao cấp nhất.
Minh Gia Đống trầm mặc, không biết con của anh ta tương lai có thể thi vào hay không, nhưng nghĩ đến hy vọng xa vời, từ sau khi anh ta nhập cư trái phép Hương Giang, lập tức hoàn toàn buông tha cho Đại Lục.