Giống như là ba mẹ nghèo cùng ba mẹ giàu, anh ta sẽ lựa chọn ba mẹ giàu.
Vứt bỏ tâm tư suy nghĩ viển vông trong đầu, Minh Gia Đống dựa theo địa chỉ, tìm được bảo vệ bên trong: "Đồng chí, tôi tìm bạn học Ôn Hướng Phác."
Bảo vệ biết Ôn Hướng Phác, anh ấy được coi như là danh nhân của Thanh Đại.
Anh ta đánh giá Minh Gia Đống: "Anh là gì của cậu ấy?" Trước đó có một đồng chí nữ thường xuyên đến tìm Ôn Hướng Phác, làm cho đám bảo vệ bọn họ sợ hãi.
Minh Gia Đống biết đối phương đang cảnh giác, thản nhiên nói: "Tôi là bạn của người thân cậu ấy, lần này tìm cậu ấy là có chuyện. Phiền anh hỗ trợ thông báo."
Bảo vệ nhìn Minh Gia Đống, tuy rằng trên mặt có sẹo, nhưng nhìn còn có vài phần chính khí, anh ta lập tức gật đầu: "Vậy anh chờ một chút."
Khoảng hai mươi phút sau.
Ôn Hướng Phác đi tới, thiếu niên tuấn tú, dáng người thon dài, đi giữa con đường rợp bóng cây, chỉ nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
"Anh là?"
Anh ấy nghe nói là bạn của người thân tới tìm anh ấy, còn tưởng rằng là quản gia Lý, hoặc là dì Thẩm tìm anh ấy có chuyện. Tuyệt đối không nghĩ tới, lại là một nam đồng chí trung niên anh ấy hoàn toàn không quen biết.
Lúc Ôn Hướng Phác đang nhìn đối phương, Minh Gia Đống cũng đang nhìn anh ấy, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh diễm, không hổ là con của phu nhân, sinh ra xinh đẹp như thế. Từ xinh đẹp này dùng ở trên người đàn ông có thể có chút nữ tính, nhưng ở trên người Ôn Hướng Phác cũng sẽ không quá phận, ngũ quan của anh ấy giống như là được bút lông cừu tốt nhất phác họa ra, tinh xảo thanh tú, xinh đẹp chói mắt.
Minh Gia Đống giật mình một lát, trực tiếp nói thẳng: "Tôi là người mẹ cậu phái tới."
Anh ta vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác quay đầu bước đi, không hề dây dưa.
Điều này làm Minh Gia Đống nóng nảy, anh ta lập tức đuổi theo: "Thiếu gia, phiền cậu cho tôi một phút. Tôi sẽ kết thúc sớm thôi."
Ôn Hướng Phác mặc kệ, dưới lòng bàn chân đi rất nhanh, Minh Gia Đống không có cách nào, anh ta chỉ có thể sải bước vừa đi vừa nói: "Phu nhân muốn tới thăm cậu, nhưng thân phận của bà ấy không thể tới Bắc Kinh, chỉ có thể sai tôi tới thăm cậu. Phu nhân bảo tôi nói cho cậu biết, trong những năm xa cậu, bà ấy không có một ngày nào là không nhớ cậu."
Ôn Hướng Phác cảm thấy lời này buồn cười, anh ấy thờ ơ lạnh nhạt.
Minh Gia Đống thở dài: "Tôi biết cậu nhất định sẽ oán hận phu nhân, nhưng bà ấy có nỗi khổ riêng."
Ôn Hướng Phác trực tiếp xoay người đổi hướng, anh ấy không muốn nhìn, cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa này. Đối phương có khổ tâm hay không, thì liên quan gì đến anh ấy?
Mắt thấy anh ấy muốn rời đi, Minh Gia Đống còn chưa nói xong, anh ta chỉ có thể đuổi theo, lúc Ôn Hướng Phác muốn gọi bảo vệ tới, Miên Miên chạy tới: "Anh Hướng Phác, em muốn hỏi anh một đề vật lý."
Cô ấy vừa nói, Ôn Hướng Phác lập tức ngừng lại.
Miên Miên đứng bên cạnh anh ấy, tò mò nhìn Minh Gia Đống: "Anh ta là ai? Có cần em gọi bảo vệ tới không?"
Ôn Hướng Phác: "Không quen, chúng ta đi thôi."
Anh ấy kéo cánh tay Miên Miên, quay đầu muốn rời đi.
Vừa thấy anh ấy phải đi, Minh Gia Đống sốt ruột, anh ta nhất thời lấy từ trong túi áo bên người ra một quyển sổ tiết kiệm: "Thiếu gia, đây là phu nhân muốn đưa cho cậu, bà ấy nói mật mã rút tiền chính là sinh nhật cậu."
Sổ tiết kiệm này, Ôn Hướng Phác cho dù là ở Đại Lục, cũng có thể rút tiền như thường.
Ôn Hướng Phác nghe vậy, lập tức đứng lại, quay đầu nhìn Minh Gia Đống: "Giữa tôi và bà ấy, hai mươi năm trước đã không còn quan hệ gì nữa."
Minh Gia Đống ngập ngừng, sổ tiết kiệm đưa qua đặt giữa không trung, tầm mắt Ôn Hướng Phác dời xuống, nhìn thấy sổ tiết kiệm màu đỏ kia, cậu giật giật khóe miệng: "Bây giờ tôi đã lớn, không đói chết, không lạnh chết, về chuyện tiền này, tôi không cần."