[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2437 - Chương 2437: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 1

 Chương 2437: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 1 Chương 2437: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 1 Chương 2437: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 1

Vừa nghe lời này, nước mắt Liễu Bội Cầm lập tức rơi xuống: "Tôi biết, tôi biết, thăng bé chắc chắn rất ưu tú giống như ba nó."

Bà ấy vừa dứt lời, Minh Gia Đống nhất thời tò mò.

Ba?

Ba của Ôn Hướng Phác là ai? Là Quách Trung Minh sao? Nghĩ đến đã thấy không phải, nếu là đối phương, phu nhân cũng sẽ không tự mình tìm được anh ấy.

Liễu Bội Cầm quá vui vẻ, bà ấy lau nước mắt dịu dàng nói: "Sổ tiết kiệm đâu? Thằng bé có nhận không?"

Bà ấy còn ở các nơi Hương Giang, để lại cho anh ấy rất nhiều tài sản.

Minh Gia Đống lắc đầu: "Không nhận." Anh ta đưa sổ tiết kiệm cho Liễu Bội Cầm: "Đối phương không cần

Nhìn sổ tiết kiệm được trả lại, nước mắt Liễu Bội Cầm rơi dữ dội: "Thằng bé vẫn oán hận tôi."

"Oán hận tôi."

Liên tiếp lặp đi lặp lại nhiều lần.

Minh Gia Đống có chút tò mò, nhưng lòng hiếu kỳ hại chết mèo, anh ta từ rất sớm đã hiểu được đạo lý này, cho nên anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính cúi đầu, hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, tâm trangh Liễu Bội Cầm đã nguôi ngoai một chút, bà ấy lau nước mắt, lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa: "Lần này vất vả cho ậu, sau này có thể còn cần cậu hỗ trợ."

Bà ấy rất giữ chữ tín.

"Đây chính là chìa khóa nhà số 136 Tiêm Sa Chủy, cậu cầm đi."

Chuỗi chìa khóa này, đại biểu cho anh ta có nhà ở Hương Giang, điều này làm cho Minh Gia Đống kích động không thôi, nhưng trên mặt vẫn cung kính: "Cảm ơn phu nhân, có thể giúp đỡ phu nhân, là phúc của tôi."

Anh ta rất biết nói chuyện.

Liễu Bội Cầm ừ một tiếng, sau khi đưa mắt nhìn Minh Gia Đống cầm chìa khóa rời đi, bà ấy nắm chặt sổ tiết kiệm mỏng manh, ánh mắt thảm thiết: "Hướng Phác, mẹ phải làm thế nào con mới tha thứ cho mẹ đây?"

Bà ấy không biết.

Tất cả phương pháp của bà ấy, trước mặt Ôn Hướng Phác, dường như đều vô dụng.

*

Bắc Kinh, Thanh Đại.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hướng Phác thường xuyên thất thần trong quá trình giảng bài cho Miên Miên, Miên Miên thật sự học không nổi nữa, cô ấy cất sách vật lý đi, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hướng Phác, anh đang nhớ bà ấy sao?"

Họ đều biết "bà ấy" là ai.

Vẻ mặt Ôn Hướng Phác có chút hoảng hốt: "Em nói xem rốt cuộc bà ấy là người như thế nào?"

Anh ấy không hiểu.

Nếu đã vứt bỏ anh ấy, cần gì phải nhiều năm sau mới tìm anh ấy.

Miên Miên lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần linh động: "Em không biết bà ấy là ai, nhưng em biết, mẹ em là ai."

Nghe nói như thế, Ôn Hướng Phác nhìn sang.

Miên Miên nhẹ giọng nói: "Mẹ em lúc khó khăn nhất, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ vứt bỏ em."

Ôn Hướng Phác đột nhiên chấn động: "Đúng vậy."

Dì Thẩm cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ Miên Miên, nhưng mẹ anh ấy, lại tự tay vứt bỏ anh ấy.

Có một số việc không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ, miệt mài theo đuổi, mình đầy thương tích.

Ôn Hướng Phác vẫn luôn tự nhận là anh ấy đã đủ cường đại, nhưng vào giờ khắc này, trái tim vẫn sẽ cảm thấy đau đớn dày đặc.

Miên Miên kéo cánh tay anh ấy: "Anh Hướng Phác."

Cô ấy vừa gọi, Ôn Hướng Phác lập tức nhìn sang.

"Anh vừa từ chối một trăm vạn đó, hối hận không?"

Miên Miên cười híp mắt hỏi.

Nghe được câu hỏi này, sự chú ý của Ôn Hướng Phác nhất thời bị dời đi, anh ấy lắc đầu: "Không hối hận."

"Vậy không phải là được rồi sao."

Miên Miên rất rộng rãi: "Người trong quá khứ, chuyện trong quá khứ, chúng ta không cần rối rắm. Mẹ em từng nói, mọi việc phải nhìn về phía trước

Không thể không nói, Miên Miên rất biết an ủi người khác, vừa nói như vậy, tâm trạng Ôn Hướng Phác quả nhiên tốt hơn một chút.

Anh ấy lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, phải nhìn về phía trước."

Con người không thể sống mãi trong quá khứ.

*

Bình Luận (0)
Comment