Dương Thành.
Thẩm Mỹ Vân lại đi một chuyến đến phòng công thương, làm giấy phép kinh doanh, đăng ký nhãn hiệu và một loạt chuyện khác.
Chờ những thứ này quyết định xong, lập tức trở lại bên Ngụy Quân, in một phần bản sao giao cho đối phương, đây là dùng để ngày thường cho chủ thuê xem.
Chứng minh nơi này của bọn họ thật sự đáng tin cậy!
Làm xong những thứ này, Ngụy Quân báo cáo cho Thẩm Mỹ Vân: "Trước mắt nơi này chỉ có bốn người chúng tôi ở, vườn rau phía sau đã trồng hết rồi."
Dương Thành bên này có điểm tốt chính là bốn mùa như xuân, như là những rau xanh này, lúc nào cũng có thể cung ứng được.
Không giống như là trước kia ở Cáp Nhĩ Tân, đến mùa đông chỉ có rau cải trắng ăn, thậm chí đến về sau, ngay cả cải trắng cũng đã xa xỉ.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lương thực còn đủ không?"
Ngụy Quân nói: "Lúc trước đưa tới năm túi, còn có bốn túi chưa động đến." Thoáng cái sáu người đã đi, nơi này còn lại bốn người bọn họ, ở phương diện lương thực tất nhiên không tiêu tốn như trước.
Thẩm Mỹ Vân nhìn bên này cũng đủ.
Cô lập tức chuẩn bị rời đi.
"Chị dâu."
Quân Ngụy đuổi theo, đứng ở cửa viện.
Thẩm Mỹ Vân dừng bước, hỏi anh ta: "Sao vậy???"
Ngụy Quân do dự một chút, vẫn hỏi ra: "Chị dâu, cô mở loại công ty bảo vệ này đừng tự bỏ tiền ra."
Sau khi bọn họ tính toán, phát hiện Thẩm Mỹ Vân đây là đang làm từ thiện, căn bản không có tiền lãi ở giữa, hơn nữa còn là xuất tiền túi của chính mình, trợ cấp bọn họ ở trọ ăn cơm.
Thẩm Mỹ Vân giật mình, cô cười cười: "Giai đoạn đầu sẽ không kiếm tiền, tôi nuôi các anh, chờ về sau Hy Vọng Mới thành danh, đến lúc đó tự nhiên có người tới tìm, tôi đến lúc đó mới nói đến chuyện kiếm tiền."
Giai đoạn đầu bất kể là chính cô, hay là Cao Dung, Lâm Tây Hà, cũng không tính là người ngoài, cho bọn họ giới thiệu vệ sĩ chỗ cô, Thẩm Mỹ Vân thật sự là không muốn phí tiền thuê môi giới.
Đợi đến về sau, Hy Vọng Mới đi vào quỹ đạo, những người khác tới tìm, khi đó coo tự nhiên sẽ thu được lãi.
Chỉ là, đó là chuyện sau này.
Ngụy Quân thấy cô không giống nói dối, lúc này mới thấp giọng nói: "Chị dâu, chúng tôi gây thêm phiền toái cho cô rồi."
Đoàn trưởng Quý đưa bọn họ tới, tìm việc làm cho bọn họ, chị dâu lại còn dùng tiền riêng nuôi sống bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân khoát tay: "Không đến mức vậy, chúng ta đều là nương tựa lẫn nhau, các anh ra bên ngoài làm tốt, tương lai người được lợi vẫn là tôi."
Về lâu dài, mọi thứ cô đang đầu tư ngay bây giờ đều có lợi nhuận sau này.
Thấy cô nói như vậy, Ngụy Quân vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, anh ta là người không nhanh mồm nhanh miệng, cũng không biết nói như thế nào mới tốt.
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mỹ Vân, Ngụy Quân, mọi người có ở đó không?"
Là giọng của Cao Dung.
Thẩm Mỹ Vân sải bước đi tới, cô còn cảm thấy kỳ quái, sao Cao Dung lại tới giờ này, vừa mở cửa, chợt nghe Cao Dung nói: "Đã xảy ra chuyện rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Làm sao vậy?"
Cao Dung: "Vệ sĩ hộ tống ông Hứa, vì bảo vệ ông Hứa, bị người ta đâm một dao."
Cô ấy vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân nhất thời liếc mắt nhìn nhau: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Cao Dung tức muốn chết: "Còn không phải tại ông Hứa sao, ỷ vào mình hiện tại có vệ sĩ, buổi sáng mang theo một bao tải tiền đi gửi tiết kiệm, rêu rao khắp nơi."
"Bị mấy tên lúc trước luôn nhăm nhe ông ta lập nhóm đánh cướp, ông ta lại chỉ dẫn theo một người là Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc vì bảo vệ ông ta, trên bụng bị người ta đâm một đao."
Hứa Kiến Quốc có kỹ thuật rất tốt, nhưng chịu không nổi đối phương nhiều người, một lần có mười mấy người lao vào vây kín xung quanh ông Hứa.
Hơn nữa còn là vì tiền trong tay ông Hứa.
Hứa Kiến Quốc vừa phải bảo vệ ông Hứa, còn phải bảo vệ túi tiền kia, còn phải đánh nhau với một đống người kia.