Nhưng một người khó địch nhiều người, nên đã xảy ra tình huống như vậy.
Đến cuối cùng, Hứa Kiến Quốc tuy rằng bảo vệ được ông Hứa, cũng bảo vệ được một bao tải tiền kia, nhưng là trên bụng, trên vai vẫn bị đâm.
Nghe xong, Thẩm Mỹ Vân trầm mặc: "Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào? Chúng ta qua đó thăm anh ấy đi?"
Cho dù là biết làm vệ sĩ sẽ có ngày này, cô nghe vẫn có thể có chút khó chịu.
"Ngay tại bệnh viện số 3 phía trước."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đi xem anh ấy thế nào."
Ngụy Quân: "Tôi cũng đi."
Hai bên bàn bạc, sau khi đi ra ngoài mua một nải chuối tiêu, lại mua một túi táo, một lon sữa mạch, hai túi đường trắng.
Mang theo đồ đạc, lập tức đi bệnh viện số 3 thăm Hứa Kiến Quốc.
Trên đường tới, Thẩm Mỹ Vân đã nghĩ đến vô số biện pháp an ủi Hứa Kiến Quốc, nhưng không nghĩ tới, khi đi phòng bệnh thời điểm cô vẫn bị làm cho kinh ngạc."
Phòng bệnh ô áp đầu người: "Đồng chí Hứa, anh là lính xuất ngũ phải không?"
"Đúng đúng đúng, anh làm thế nào vậy, vừa bảo vệ được ông chủ Hứa, còn cứu được tiền của oing chủ Hứa?"
"Nghe nói, lần này là đội 2 của Cổ Hoặc Tử tới đánh úp, anh đánh bọn họ phát sợ rồi."
"Thật sự là quá hả dạ, nên có người như đồng chí Hứa đây, đánh chết đám người bại hoại xấu xa kia, để cho bọn họ không sinh rảnh rỗi mỗi ngày đến cướp bóc."
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc, bên cạnh Cao Dung nhìn kỹ xuống: "Bọn họ đều là xưởng trưởng lân cạna, cũng có ông chủ bày sạp ở đường Tây Hồ."
Tất cả là vay thành vòng tròn xung quanh Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc bảo vệ chủ thuê không bị thương không nói, hơn nữa còn cứu tiền của chủ thuê, một lúc khiến đội Cổ Hoặc Tử kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thật sự là quá làm người ta hả dạ.
"Vậy xem ra chuyệncuar Hứa Kiến Quốc truyền ra rồi sao?"
Cao Dung gật đầu: "Đoán chừng là vậy." Vòng luẩn quẩn chỉ một chút xíu, một chút tin tức lớn như vậy, đều giấu không đến ngày hôm sau.
Bọn họ đang ở cửa nói lời này, bên ngoài có hai cảnh sát tới, một già một trẻ, mặc đồng phục, đi vào.
"Hứa Kiến Quốc, đồng chí Hứa phải không? Chúng tôi đến lấy lời khai."
Các cảnh sát cũng vui vẻ muốn chết, đây là công lao đưa lên tay.
Hứa Kiến Quốc gật đầu: "Là tôi."
Vừa thấy cảnh sát muốn tới lấy lời khai, ban đầu người tham gia náo nhiệt trong phòng bệnh, nhất thời ào ào đều đi ra ngoài.
Mười phút sau.
Cảnh sát lấy lời khai xong, bắt tay Hứa Kiến Quốc: "Đồng chí, thật sự cảm ơn anh."
Bởi vì Hứa Kiến Quốc, bọn họ lần này thoáng cái bắt được mười một tên tội phạm.
Hứa Kiến Quốc cúi chào cảnh sát: "Đây là việc tôi nên làm."
"Anh là cựu chiến binh phải không?"
Một cảnh sát nhịn không được hỏi một câu.
Hứa Kiến Quốc gật đầu.
"Thật không tồi." Viên cảnh sát cảm thán: "Đồng chí như các anh, thật sự nên đến Dương Thành nhiều hơn một chút."
Có những người như bọn họ, tỷ lệ phạm tội ở Dương Thành có lẽ sẽ giảm xuống một ít.
Hứa Kiến Quốc cười cười, ngược lại không nói tiếp.
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Mỹ Vân và Ngụy Quân lúc này mới đi vào, vừa đi vào, Thẩm Mỹ Vân lập tức đánh giá Hứa Kiến Quốc: "Thế nào?"
Nhìn trên bụng Hứa Kiến Quốc quấn băng gạc trắng, trên băng gạc thấm đẫm vết máu màu đỏ.
Hứa Kiến Quốc không ngờ Thẩm Mỹ Vân và Ngụy Quân cũng tới, anh ta lắc đầu: "Vẫn được, bị thương không tính là nghiêm trọng."
Thẩm Mỹ Vân đặt đồ đạc lên bàn ở đầu giường bệnh.
"Chị dâu, tôi không làm cô mất mặt chứ."
Thẩm Mỹ Vân trầm mặt xuống: "Anh nói cái gì vậy? Đây không phải là chuyện mất mặt hay không mất mặt, mà là anh phải bảo vệ chính mình, bảo vệ tốt chính mình
Hứa Kiến Quốc dùng cánh tay không bị thương gãi gãi đầu: "Tôi biết, nhưng đây không phải là tình huống khẩn cấp sao."