Cô vừa dứt lời, ông Hứa bên cạnh lập tức nói: "Tôi tới tôi tới, mấy ngày nay tôi bảo vợ tôi tới chăm sóc cho Kiến Quốc."
Hứa Kiến Quốc là ân nhân cứu mạng của ông ấy, về tình về lý, ông ấy cũng sẽ không giao chuyện chăm sóc đối phương cho đám người Thẩm Mỹ Vân.
Làm vậy ông ấy còn là người sao?
Thấy ông Hứa nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân mới gật đầu: "Vậy Kiến Quốc làm phiền ông rồi. Mấy ngày nay nếu rảnh rỗi, tôi và Ngụy Quân sẽ tới thăm anh ấy."
Hứa Kiến Quốc lắc đầu: "Không cần không cần, tôi bị thương không nghiêm trọng."
Thẩm Mỹ Vân thở dài, thầm nghĩ, người xuất ngũ đều quá mức thành thật, lời này cô nói cho ông Hứa nghe, Hứa Kiến Quốc bị thương ở bệnh viện, muốn người của lão Hứa đến chăm sóc, trong lúc này có thể chăm sóc thành thật hay không lại là chuyện khác.
Cô nói lời kia mang theo vài phần ý tứ người nhà, đang nói cho ông Hứa, sau lưng Hứa Kiến Quốc cũng có chỗ dựa, bọn họ sẽ tới thăm anh ta, tuyệt đối không thể chăm sóc anh ta không đàng hoàng.
Kết quả, Hứa Kiến Quốc phản ứng như vậy.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, rốt cuộc là không nói cái gì nữa, cô thầm nghĩ, hôm nào vẫn là nên tận lực dẫn người theo bên người, dạy dỗ một phen cho tốt.
Dạy ở đây đương nhiên là dạy đối nhân xử thế.
"Bà chủ Thẩm, cháu yên tâm."
Ông Hứa suy cho cùng là người làm ăn, lập tức nghe hiểu: "Kiến Quốc vì cứu tôi thành như vậy, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lập tức tạm biệt.
Ông Hứa đứng dậy tiễn cô, chờ ra ngoài, lúc này ông ấy mới chà xát tay: "Bà chủ Thẩm là thế này..."
Còn không đợi ông ấy nói xong, người trước kia chen chúc trong phòng bệnh đã xông tới, anh nói một câu, tôi nói một câu: "Ông Hứa, ông giúp chúng tôi nói chuyện với bà chủ Thẩm chưa?"
"Nếu không nói, chúng ta lập tức tự nói."
Mắt thấy mình bị vây quanh trong ngoài, Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Đây là làm sao vậy?"
"Bà chủ Thẩm, không biết bên cô còn có vệ sĩ không? Tôi muốn thuê hai người."
"Còn có tôi nữa, tôi cũng vậy."
"Đúng đúng đúng, tính cả tôi."
Lũ lượt người tới đi theo tranh người.
Không đúng, là tranh vệ sĩ.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới hiểu được mọi người là có ý gì, hoá ra là trải qua một chuyện của ông Hứa này, tất cả mọi người thấy được chỗ tốt của vệ sĩ.
Tiền quý một chút đều là việc nhỏ, quan trọng là an toàn cá nhân và an toàn tài sản có thể được bảo đảm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân lúc này lập tức cao giọng nói: "Có, đều có. Nếu muốn vệ sĩ, mọi người theo tôi về văn phòng an ninh Hy Vọng Mới, tôi dẫn các anh đi đăng ký."
Cô vừa nói, mọi người nhất thời vui vẻ: "Đi đi, bà chủ Thẩm, cô cần phải chọn cho chúng tôi vài người có kỹ thuật tốt một chút."
Người trong này có rất nhiều, gia tài cũng không kém hơn ông Hứa, những người như bọn họ có thể buôn bán, doanh thu tối thiểu mỗi ngày cũng là bốn con số.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ chính là một kho tiền tài đi lại ở phố xá sầm uất, những người xấu, phạm nhân cướp bóc kia không cướp bọn họ cướp ai?
Nhất là có vết xe đổ như ông Hứa, bọn họ tất nhiên cũng phải chuẩn bị.
Thẩm Mỹ Vân dẫn bọn họ đến văn phòng Hy Vọng Mới, dọc theo đường đi cười nói: "Vệ sĩ ở Hy Vọng Mới của chúng ta, đều là lính xuất ngũ, tam quan đoan chính, năng lực mạnh mẽ, kỹ thuật tốt, có bọn họ ở bên cạnh, các anh có thể tuyệt đối yên tâm."
Cô đột nhiên phát hiện Hứa Kiến Quốc bảo vệ ông Hứa lúc này đây, ngược lại thành quảng cáo hút khách của bọn họ.
Các chủ doanh nghiệp xung quanh dường như đều biết.
"Thì ra là đi ra từ trú đội, khó trách đồng chí Hứa Kiến Quốc có thể một đánh mười, còn không thua, rất giỏi."
"Đúng vậy, bà chủ Thẩm, nếu tôi cần vệ sĩ thì phải như Hứa Kiến Quốc."
Thẩm Mỹ Vân: "Đều có."