Thẩm Mỹ Vân không nói đến Tào Bưu, cô chỉ nói: "Tôi có tin tức của riêng mình."
"Bọn bắt cóc có nói nơi nào giao tiền chuộc người không?"
"Vẫn chưa." Cảnh sát Lâm lắc đầu: "Chỉ nói là để chúng tôi chuẩn bị tiền, chuẩn bị được tiền anh ta sẽ nói cho chúng tôi biết."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lúc đi ra ngoài kiếm tiền, cô ngược lại là nhớ tới: "Lúc trước tôi để cho Lâm Tây Hà lại đây báo tin cho mọi người, trong này khả năng có người quen cố ý hại người, mọi người tra được chưa?"
Cảnh sát Lâm nhìn thoáng qua căn phòng phía sau: "Ngụy Quân đang thẩm vấn."
Coi như là chuyện đặc biệt làm, không nhắc tới người bên trong sở, trực tiếp dựng một phòng thẩm vấn tạm thời ngay tại ký túc xá.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Thật sự là người quen sao?"
Lúc trước cô chỉ là phỏng đoán.
Cảnh sát Lâm: "Ngụy Quân nói, nhìn bạn cùng phòng của Quý Minh Viên vẻ mặt có chút khẩn trương, lập tức mang vào thử. Chỉ là, vừa thẩm vấn đã nửa tiếng, người còn chưa đi ra. Có thể là hỏi được gì đó."
Quả nhiên, cảnh sát Lâm còn chưa dứt lời, Ngụy Quân lập tức đẩy cửa đi ra, cùng đi ra còn có một thanh niên gầy yếu như cây gai, trông còn rất trẻ, cũng mới hơn hai mươi, trong đôi mắt tam giác giờ phút này toàn bộ là khủng hoảng.
"Thế nào?" Thẩm Mỹ Vân sải bước nghênh đón.
Ngụy Quân ném dây lưng dính máu, rơi xuống đất chát một tiếng, đối phương hoảng sợ, Ngụy Quân cũng không nhìn anh ta, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đều đã khai báo, Quý Minh Viên bị bạn cùng phòng này ghen tị Quý Minh Viên khoe có được đơn hàng lớn, lập tức trong lúc vô tình tiết lộ tin tức Quý Minh Viên kiếm được nhiều tiền cho bạn nối khố nhà hàng xóm của anh ta."
"Người bạn nối khố của anh ta lăn lộn trong xã hội, lập tức đầu têu bắt Quý Minh Viên lại."
Thẩm Mỹ Vân: "Người của bang Thanh Long?"
Ngụy Quân có chút bất ngờ: "Phài, chị dâu làm sao biết?
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi nghe được. Nhưng làm sao bây giờ? Đối phương còn muốn tiền chuộc, hai mươi vạn."
Cô là người ngoài nghề, đối với loại chuyện này hiển nhiên không quen thuộc bằng Ngụy Quân và cảnh sát Lâm.
Ngụy Quân và cảnh sát Lâm liếc nhau: "Chia làm hai đường, cảnh sát Lâm, tôi đến nhà bạn nối khố của Hồ Thiên Lang, còng người nhà lại hỏi một lần. Ông đến bang Thanh Long."
Cái này...
Cảnh sát Lâm có chút khó xử.
"Có chuyện gì vậy?"
Cảnh sát Lâm thở dài nói: "Chúng tôi chỉ có hai người, cậu có biết bang Thanh Long có bao nhiêu người không?"
Ngụy Quân nhíu mày: "Coi như là chỉ có hai người, các ông là cảnh sát, bọn họ là du côn, còn không phải bọn họ sẽ sợ các ông sao?"
Cảnh sát Lâm lắc đầu: "Không, Dương Thành không giống những địa phương khác, những tên du côn này sớm đã trở thành dầu mỡ, chúng tôi coi như là chân trước bắt bọn họ lại, chân sau bọn họ còn dám cợt nhả chào hỏi chúng tôi."
Cho nên Dương Thành bên này trị an kém, đây là vấn đề tồn tại đã lâu.
Số lượng du côn lưu manh dường như gấp mấy chục lần số lượng cảnh sát.
Ngụy Quân suy nghĩ một chút: "Vậy tôi theo ông đến bang Thanh Long, ông bảo học trò của ông mang người của ta đi tìm bạn nối khố của Hồ Thiên Lãng."
Sắp xếp như vậy, cảnh sát Lâm ngược lại đồng ý.
"Cậu nên mang thêm vài người."
Ông ấy bổ sung một câu.
Ngụy Quân lần này xem như đã liên can đến cảnh sát cùng bang phái, có hiểu rõ cụ thể, khó trách nếu bọn họ nổi lòng muốn thủ tiêu anh ta.
Thật sự là trị an kém, bang phái nhiều, du côn nhiều, không cần vệ sĩ thì nguy hiểm quá cao.
"Đi thôi, hiện tại đi qua."
Cảnh sát Lâm đương nhiên không có lí do gì để từ chối.
Chỉ là Ngụy Quân trước khi rời đi, anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đi theo."
Ngụy Quân hơi lo lắng, Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Có anh ở đây, tôi có cái gì không an toàn?"