Không riêng gì Ngụy Quân tại, hơn nữa còn dẫn theo mười lính xuất ngũ, đều là cao thủ trong đó.
Nghe vậy Ngụy Quân gật đầu: "Vậy cùng đi, chị dâu, cô đứng giữa chúng tôi."
Đi xông vào hang ổ của người ta, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô nhìn Cao Dung, Cao Dung suy nghĩ một chút: "Tôi không đi."
Thân phận Thẩm Mỹ Vân và cô ấy không giống nhau, phàm là người quen hỏi thăm một chút, là có thể biết quan hệ giữa cô ấy và Tào Bưu.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy cô giúp tôi trông coi bên này nhé?"
Tìm cho cô ấy một việc để làm, tránh cho Cao Dung suy nghĩ lung tung.
Cao Dung sảng khoái đồng ý.
Thẩm Mỹ Vân thì là theo Ngụy Quân cùng cảnh sát Lâm, dũng cảm xông vào bang Thanh Long, lúc này đã không còn sớm, từ hai giờ chiều báo cảnh sát, đến bây giờ đã qua bảy giờ.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị lên xe đến bang Thanh Long, cảnh sát Lâm trực tiếp gặp cấp trên là sở trưởng Lý đã tới: "Thế nào rồi?"
Cảnh sát Lâm cũng không muốn để chuyện này lại kinh động đến sở trưởng Lý, ông ấy bất động thần sắc nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, thầm nghĩ người thân của người bị bắt cóc lúc này đây, có thể có thân phận không tầm thường.
Sau khi đè hết tâm tư xuống, lúc này ông ấy mới thành thật báo cáo: "Hiện tại tất cả chứng cứ chỉ về hướng Trương Tiểu Hổ của bang Thanh Long, đối phương là bạn nối khố của bạn cùng phòng nạn nhân bị bắt cóc, chúng toii hiện tại đang chuẩn bị đến bang Thanh Long đòi người."
Sở trưởng Lts: "Chỉ hai người các ông đến bang Thanh Long? Lão Lâm à, tôi không nhớ rõ oing có suy nghĩ kỳ lạ như vậy."
Là cảnh sát lâu năm, cảnh sát Lâm biết sở trưởng Lý có tính cách thế nào, cho nên ông ấy nghiêng người, giới thiệu: "Tôi có lính xuất ngũ, một chọi mười."
Sở trưởng Lý: "..."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Người nhà bắt cóc mang tới." Cảnh sát Lâm: "Vị này là thím của nạn nhân bắt cóc."
Thẩm Mỹ Vân chào hỏi sở trưởng Lý: "Sở trưởng Lý."
Cô đoán đây là hai lực lượng của người nhà họ Quý? Một người ở chỗ cô, một người đơn độc gọi cho sở trưởng Lý.
Sở trưởng Lý trực tiếp lên xe, ở trên xe cẩn thận đánh giá Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ mặt: "Ngài biết tôi?"
Sở trưởng Lý gật đầu: "Trước kia tôi là đội trưởng cũ của Quý Trường Tranh vào năm đầu tiên nó nhập ngũ."
Ông ấy cố ý bổ sung những lời này.
Sau đó, sau khi xuất ngũ từ Mạc Hà, ông ấy được điều đến Cáp Nhĩ Tân, từ Cáp Nhĩ Tân lại được điều đến Dương Thành.
Lần này Quý Minh Viên gặp chuyện không may, Quý Trường Tranh liên lạc với ông ấy, giữa bọn họ có tình bạn chiến hữu, cũng có tình thầy trò lúc trước.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy lập tức hiểu: "Quý Trường Tranh tìm ngài?"
"Đúng vậy."
"Nó nói liên lạc với cô không được."
Quý Trường Tranh trên thực tế đã gọi điện thoại tới cửa hàng quần áo, nhưng Thẩm Mỹ Vân không ở đó, anh lại gọi tới chỗ cô ở, đối phương vẫn không ở đó.
Quý Trường Tranh hết cách, chỉ có thể liên lạc với chiến hữu là sở trưởng Lý ngày xưa.
Đợi sau khi giải thích rõ ràng, cũng đến nơi.
Sở trưởng Lý nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em dâu, hay là cô ở trên xe?"
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đi cùng các anh, lỡ như Quý Minh Viên ở đây, tôi sẽ tiện hơn."
Cô là người thân của cậu.
Cái này cũng đúng.
"Vậy thì đi theo."
Sở trưởng Lý dẫn đầu nhảy xuống, ông ấy vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân: "Cậu là một tay cừ khôi, lát nữa hẵng lộ ra."
Ông ấy cũng biết, Ngụy Quân đi ra từ trú đội.
Ngụy Quân gật đầu: "Tôi không hạ thủ lưu tình."
Đối với loại sâu mọt xã hội này, anh ta hận không thể một lưới bắt hết.
Suy cho cùng anh ta đã từng đi lính, tính cách đều ghét ác như thù.
Sở trưởng Lý nghe nói như thế chuẩn bị cười một cái, nghĩ đến chuyện của Quý Minh Viên, khóe miệng tươi cười của ông ấy nhất thời theo biến mất.
"Đi thôi, bang Thanh Long lần này, chúng ta cũng phải xông vào."