Thật ra, bang Thanh Long nayc bọn họ sớm đều đã nhắm đến, chỉ là, vẫn khổ nỗi không có chứng cứ, những tên du côn này, đã có tổ chức, có kỷ luật.
Luồn lách giống như cá chạch, về cơ bản rất khó bắt được nhược điểm và chứng cứ của bọn họ.
Cơ hội lận này xem như khó có được.
Chỉ là, bọn họ vừa mới đi vào, bên trong cửa lập tức mở ra theo, là đại ca Quách của bang Thanh Long: "Sở trưởng Lý, tên súc sinh nào khiến ngài phải hạ mình rồng tới nhà tôm chỗ tôi vậy?"
Sở trưởng Lý nghiêm mặt, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra: "Tra án, bảo Trương Tiểu Hổ ra đây."
Nụ cười của đại ca Quách dừng lại: "Không biết là vụ án gì? Trương Tiểu Hổ sao lại chọc tới ngài?"
Trương Tiểu Hổ xem như can tướng đắc lực dưới tay ông ta, là một thanh đao cực kỳ hữu dụng.
Sở trưởng Lý không trả lời, ông ấy chỉ là cười lạnh nói: "Không cho chúng tôi đi vào phá án?"
Cái này...
Đạu ca Quách mặc dù trong lòng đã có thể mắng chết Trương Tiểu Hổ, nhưng trên mặt vẫn là một bộ mặt tươi cười: "Đi đi, đi vào rồi nói chuyện."
Người đã đến vị trí như ông ta, là cực kỳ không muốn trở mặt cùng đám cảnh sát, dù sao, như vậy rất ảnh hưởng để bọn họ làm ăn sau này.
Sau khi vào trong.
Sở trưởng Lý nhìn thoáng qua cảnh sát Lâm, cảnh sát Lâm hiểu, nói lại vụ án một lần, càng nói, sắc mặt đại ca Quách càng đen, bang phái bọn họ đến nước này, sớm đã thoát ly thủ đoạn cấp thấp nhất là bắt cóc.
Bởi vì đây là một vụ làm ăn không có tiền đồ, bọn họ đã sớm không làm nữa.
Không nghĩ tới đàn em thân tín của chính mình lại còn dám bằng mặt không bằng lòng, để cho những cảnh sát này tới cửa, điều này làm cho đại ca Quách cực kỳ tức giận, ông ta rống lên một câu với người phía dưới: "Bảo Trương Tiểu Hổ trong vòng ba phút lăn qua đây cho tao, ông đây muốn chặt một chân của thằng chó đó!"
Người phía dưới nơm nớp lo sợ rời khỏi đi tìm người.
Chỉ chốc lát, đã tới trả lời: "Trương Tiểu Hổ không có ở đây."
"Đi ra ngoài tìm cho tao, tìm không thấy, mày cũng không cần trở về nữa."
Đại ca Quách thủ đoạn tàn nhẫn, người phía dưới đều biết, nếu như nói Tào Bưu có nghĩa khí, đại ca Quách thuần túy chính là một con rắn hổ mang, phàm là người từng tiếp xúc với ông ta, không ai không sợ.
"Dạ dạ dạ."
Cấp dưới như là vừa lăn vừa bò ra ngoài tìm người.
"Xin lỗi, phiền mọi người chờ một chút."
Đại ca Quách cực kỳ lễ phép, từ bề ngoài đánh giá, một chút cũng không nhìn ra vị này là đại ca bang Thanh Long, thật sự là đại ca Quách quá mức bình thường, đi tới trên đường nói là người qua đường, Thẩm Mỹ Vân cũng tin tưởng.
Sở trưởng Lý nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Lúc này ông ấy mới nói: "Nửa tiếng. Nửa tiếng không tìm được người, chúng tôi lập tức lục soát bang Thanh Long."
Đại ca Quách nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời khó coi thêm một chút, bang phái bọn họ và đồn công an vẫn luôn bảo trì trạng thái cân bằng vi diệu này, e là sẽ bị phá vỡ.
Nửa tiếng sau.
Người không tới.
Sở trưởng Lý đứng lên, ra lệnh: "Lục soát!"
Ông ấy vừa dứt lời, người bên ngoài lập tức chạy vào, còn dẫn theo Trương Tiểu Hổ: "Đại ca, tìm được Trương Tiểu Hổ rồi."
Trương Tiểu Hổ như là bị người ta kéo vào, bị nắm hai tay kéo tới như chó chết.
Ngay khi anh ta lộ mặt, đại ca Quách đi lên lập tức cho anh ta một cái bạt tai lớn, gầm lên: "Người đâu?"
Trương Tiểu Hổ cũng không nghĩ tới chuyện mình và bạn nối khố làm nhanh như vậy lập tức bại lộ ra ngoài, rõ ràng bọn họ hành động bí mật như vậy.
Bị đại ca Quách đánh một bạt tai, toàn bộ ánh mắt anh ta đều bốc sao vàng theo: "Đại ca, không phải anh nói để cho em đi bắt người sao?"
Đây là muốn tìm chỗ dựa vững chắc.