Anh ta thích Cao Dung, nhưng mà, anh ta lại không có năng lực thích Cao Dung.
Tại thêm chuyện mẹ Cao Dung nói với anh ta, triệt để đập nát lòng tự tin của Tào Bưu, anh ta sa đọa một phen, về sau lại gia nhập bang phái xã hội đen.
Lại càng bị người ta xem thường.
Đại khái là lúc đó bắt đầu, anh ta cùng Cao Dung có khoảng cách cũng càng ngày càng xa, đây là tự tay anh ta đẩy cô ấy ra.
Không thể đổ lỗi cho người khác.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, cô nhìn chằm chằm vào mắt Tào Bưu, giọng nói bình tĩnh: "Anh không mở miệng, vậy không ai có thể giúp anh."
Cô xoay người rời đi.
Tào Bưu giật mình một chút, ngồi ở trên ghế, trầm mặc thật lâu.
Anh ta không thể buông bỏ bang phái hiện tại, sau lưng anh ta còn có nhiều anh em như vậy, một khi anh ta rời đi, chẳng khác nào chôn vùi tương lai của những huynh đệ kia.
Nhưng cũng chính vì vậy, anh ta cũng không thể đi tiếp cận Cao Dung, bởi vì đó là hại cô.
Cho dù là rất sớm trước đó Tào Bưu đã biết kết quả này, vào giờ khắc này, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
Trái tim anh ta như bị tách ra.
Đào Hoa an tĩnh đi tới, ghé vào trên đùi anh ta, ngẩng đầu nhìn hắn, một khuôn mặt phù dung quyến rũ đa tình: "Anh Bưu, chúng ta mới là người cùng một thế giới."
Tào Bưu thấy Đào Hoa chưa được mình cho phép, ánh mắt lập tức mãnh liệt: "Cút."
Chỉ một chữ làm cho Đào Hoa chợt giật mình, một lát sau, nước mắt cô ta cuồn cuộn chảy ra, vẻ mặt thương tâm rời đi.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi ra ngoài, làm sao biết được cảnh này.
Cô tìm được Cao Dung, nhưng không tác hợp với Tào Bưu, chỉ nói một câu: "Cao Dung, hai người không cùng một thế giới."
Nghề nghiệp của Tào Bưu, anh ta và Cao Dung nhất định không phải là người cùng một đường.
Cao Dung: "Tôi biết. Nhưng mà Mỹ Vân, tám tuổi tôi đã biết hắn, hiện tại tôi ba mươi mốt."
Hơn mười năm trong cuộc đời, toàn bộ đều là anh ta.
Coi như là một cái đinh, cũng đã khảm vào bên trong cốt nhục, muốn bỏ đi, nói dễ vậy sao?
Thẩm Mỹ Vân thở dài, thăm dò nói: "Vậy cô liều mạng hết thảy sao?"
Tào Bưu sợ hãi đơn giản là một khi ở cùng một chỗ với Cao Dung, Cao Dung trở thành điểm yếu của anh ta, tương lai sẽ bị kẻ thù trả thù.
Cao Dung lắc đầu, cười khổ: "Tôi đã qua tuổi liều mạng vì tình yêu rồi, đối với tôi mà nói, có thể kiếm tiền sẽ có cảm giác an toàn hơn."
Cho nên, cô ấy vẫn để cho mình bận rộn sự nghiệp, không rảnh suy nghĩ đến những chuyện tình cảm kia.
"Cứ như vậy đi." Cô ấy cười cười: "Tôi khi còn bé, gặp được một thầy bói đạo sĩ, lúc ấy ông ấy nhìn tôi và Tào Bưu, cô biết lúc ấy đối phương nói như thế nào không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Nói như thế nào?"
Cao Dung rũ mắt nhớ lại: "Ông ấy đánh giá tôi là một đời cô độc."
Là cô độc thui thủi một mình cả đời.
Thật ra, cô ấy phát hiện có nhiều thứ không tin không được, sâu xa bên trong như là tự có định luật.
Cao Dung hời hợt nói: "Bốn anh chị em nhà chúng tôi, hiện tại chỉ còn lại một mình tôi chưa lập gia đình, có lẽ cả đời cô độc chính là mệnh của tôi."
Nếu là mệnh của cô ấy, cô ấy lập tức đón nhận.
Thẩm Mỹ Vân không biết nói gì cho phải, cô nhéo nhéo tay Cao Dung.
Cao Dung không thèm để ý nói: "Tôi đã sớm biết."
Cô ấy thậm chí còn có tâm trạng tâm sự cùng Thẩm Mỹ Vân, nói đùa: "Cô đoán xem Tào Bưu bị nói như thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu.
"Nếu không thành tướng quân, sẽ thành thổ phỉ, đột tử trên chiến trường."
Lời này nghe xong không hiểu làm cho người ta nổi da gà.
Bây giờ nghĩ lại, vị đạo sĩ kia nói thật chuẩn, Tào Bưu bây giờ không phải là thổ phỉ sao?
Ngày nào sẽ đột tử, bọn họ ai cũng không biết.
Chỉ có thể nói, mạng người thật kỳ quái.
Trong tối tăm đã định trước, đi về hướng đó.
Đúng vậy.
Tào Bưu cũng vậy.
Cô ấy sợ.
Tào Bưu cũng sợ.