Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Một mạng một vận ba phong thủy, chúng ta làm nhiều chuyện tốt, nói không được có thể cải mệnh?"
Cao Dung lắc đầu: "Khó lắm."
"Quên đi, không đề cập tới chuyện này nữa, nhiều năm như vậy tôi đã coi như không có Tào Bưu, nếu lần này không đi tìm anh ấy, có lẽ tôi sẽ quên anh ấy."
Cô ấy đang cười, trong mắt lại long lanh nước mắt.
Thẩm Mỹ Vân biết cô ấy đang nói dối, nhưng không vạch trần cô ấy, cô bất động thần sắc nói sang chuyện khác: "Tôi định về Bắc Kinh một chuyến, cô đi không?"
Cao Dung lắc đầu: "Không có thời gian. Từ sau khi Y Gia mở cửa, mỗi ngày đều bán rất nhiều quần áo, ngược lại bắt buộc tôi cùng Chiêu Đễ thiết kế kiểu mới."
"Tôi còn phải đi Cáp Nhĩ Tân cùng Mạc Hà một chuyến, không bằng cùng tôi đi một chuyến?"
Cao Dung có chút động tâm, nghĩ lại: "Hay là quên đi, mùa thu tới, lập tức sẽ sang mùa đông ngay, tiện thể tôi hỏi cô luôn, cô nghĩ Y Gia nên có chút quần áo mùa đông đẹp mắt không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Có, đương nhiên là có."
Nhưng đây không phải là để Cao Dung dời đi lực chú ý, điều tiết tâm trạng sao?
Cao Dung không thèm để ý nói: "Yên tâm đi, bà đây sớm đã không phải Cao Dung mười tám tuổi, chỉ biết trốn trong chăn tuyệt thực khóc nhè."
Cao Dung hơn ba mươi tuổi, ung dung và chắc chắn hơn, tình yêu và đàn ông không còn là nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống của cô ấy, tiền mới đóng vai trò như vậy.
Thấy cô ấy đã điều chỉnh tâm trạng không tệ, Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm: "Tôi muốn trở về một thời gian ngắn, Y Gia bên này giao cho cô. Tiền hàng cô trực tiếp bảo Ngân Diệp lấy từ trong doanh thu là được rồi, cứ dựa theo quy củ trước kia, một tháng tính tiền một lần."
Cao Dung: "Được rồi, tôi tạm thời đồng ý như vậy."
Có Cao Dung ở đây, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới dễ về Bắc Kinh, lần này trở về cũng không thể về tay không, nếu không quá thua thiệt.
Cô tìm Cao Dung lấy một số trang phục, lại tìm Lâm Tây Hà lấy một số đồng hồ điện tử.
Cộng thêm gặp mấy chủ doanh nghiệp quen thuộc khác, lần lượt lấy hàng, kính, kèn harmonica, những thứ đồ chơi nhỏ kia, cô cũng không buông tha.
Đừng nhìn vào các mấy món đồ này mà coi thường chủ buôn, lợi nhuận cao hơn quần áo nhiều.
Hơn nữa, lần này còn có một thứ mới lạ, xoài xanh.
Một quả xoài còn lớn hơn nắm đấm của người lớn, Thẩm Mỹ Vân nhớ rõ thứ này để được rất lâu, cô lập tức mua một ngàn cân, dự định thử mue về xem trái cây này có bán được hay không.
Trả xong trọn vẹn mười một vạn tiền hàng, tài khoản ngân hàng thoáng cái trống không hơn phân nửa, Thẩm Mỹ Vân xem như hiểu ra, vì sao nói người làm ăn trong tay không có tiền mặt.
Bởi vì tiền đều đặt ở trên hàng, tùy tiện một lần nhập hàng, đều có thể làm cho dòng tiền mặt cắt đứt.
Sau khi nhập hàng xong.
Thẩm Mỹ Vân liên hệ nhà ga, thuê một toa xe vận chuyển hàng hóa, để Tiểu Hầu chuyển tất cả hàng hóa lê toàn bộ một toa xe, chứa trọn vẹn một toa xe.
Sau khi nhét gần hết, lúc này mới xem như kết thúc.
Chào hỏi trưởng tàu xong, nộp tám trăm đồng phí vận chuyển, lúc này mới đến toa giường nằm với Quý Trường Viễn.
Đúng vậy, Quý Trường Viễn lần này cũng theo cô về Bắc Kinh, ngược lại Quý Minh Viên không trở về, vết thương sau gáy cậu đã khôi phục rất tốt nên quyết định ở lại Dương Thành tiếp tục bận rộn công tác.
Quý Trường Viễn không gọi cậu về, đứa nhỏ hiếm khi có sự nghiệp nặng nề, anh ta ngược lại không tiện cưỡng cầu, vì thế, lập tức bước lên xe lửa về Bắc Kinh.
Anh ta lúc này đây đã đến Dương Thành trước sau mười ngày, coi như là đã dùng hết ngày nghỉ, nếu không trở về, bộ giáo dục sợ là sẽ coi anh ta bỏ bê công việc đến quên đi thời gian.
Đang lúc Quý Trường Viễn ôn lại chuyến đi lần này thì Thẩm Mỹ Vân tới, trong tay cô còn mang theo bốn quả xoài lớn hơi ố vàng.
"Mỹ Vân, em về rồi à?"