Nào biết đâu, đứa nhỏ A Ngưu này hiện tại đang trong thời kỳ phản nghịch, cậu ta mặc kệ mẹ hèn mọn cầu xin công việc cho cậu ta cỡ nào.
Cậu ta nói thẳng: "Con không đi. Dì Thẩm, dì đừng nghe mẹ cháu nói bậy, cháu sẽ không đi, nếu cháu muốn đi làm, cháu tự ra ngoài tìm"
Cậu ta không muốn đi theo kiểu dựa dẫm gia đình này.
Cậu ta vừa dứt lời, mẹ A Ngưu tức giận đánh bả vai A Ngưu: "Con đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?"
A Ngưu quật cường nói: "Con không cần mẹ vì con mà đi cầu xin người ta."
Trong phòng tràn ngập bầu không khí giằng co.
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Hai người thương lượng trước đi, chờ hai người thương lượng xong sẽ quyết định."
Cô ngỏ lời tạm biệt: "Bí thư chi bộ, cháu sẽ không quấy rầy mọi người nữa, buổi tối cháu còn phải đến trại chăn nuôi, công việc có chút bận rộn."
Bí thư chi bộ biết cô đang hoà hoãn bầu không khí lại, bởi vì rõ ràng trước đó cô đã đồng ý ở lại ăn cơm.
Anh thở dài trong lòng: "Bà Hồ của cháu đã làm xong cơm rồi, hay là ở lại ăn một bữa đi?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không thể."
Cô đứng dậy: "Lần sau rảnh rỗi, cháu đến thăm ông."
Bí thư chi bộ không có cách nào, chỉ có thể đứng dậy đưa tiễn, chờ đưa Thẩm Mỹ Vân rời khỏi, sau khi về đến nhà chuyện đầu tiên ông ấy làm chính là phát hỏa với mẹ A Ngưu cùng A Ngưu: "Không phải tôi đã nói qua với hai người, tình cảm lợi dụng một lần lập tức sẽ phai nhạt một lần, hôm nay lại đắc tội thanh niên trí thức Thẩm, hai người hài lòng chưa?"
Mẹ A Ngưu còn chưa kịp phản ứng: "Sao lại đắc tội?"
Bà ấy ngây ngốc hỏi.
Ngược lại A Ngưu như nhận ra cái gì, cậu ta mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
"Ông nội, cháu không muốn đi theo sắp xếp của gia đình. Người ta sẽ chê cười cháu."
Vốn dĩ cậu ta chính là người kém cỏi nhất trong nhà, nếu là dựa theo quan hệ với dì Thẩm, đến lúc đó người trong đại đội còn không biết chê cười cậu ta như thế nào.
"Cháu không muốn đi thì không đi."
Bí thư chi bộ cũng không còn sức lực: "Chờ buổi tối ba cháu trở về, để ông thương lượng chuyện chia nhà."
"Ông nội?"
"Ba!"
Hai người nhất thời chấn kinh: "Ông/Ba nói vậy là sao?"
"Cây chia cành, nhiều người thì chia nhà, đây là chuyện rất bình thường." Bí thư chi bộ trầm giọng nói: "Đã sớm nên làm như vậy, trách ba muốn giữ các con ở cùng một chỗ, hôm nay nghĩ lại, ngược lại ba đã làm sai."
Chênh lệch giữa nhà thằng cả và nhà thằng ba trong tương lai sẽ càng lúc càng lớn, mà vợ thằng ba cũng sẽ càng ngày càng không cân bằng.
Đó là sự thật.
Con cái không chịu thua kém, ý nghĩa ở khó có cơ hội phất lên.
Bà Hồ nấu cơm xong đi ra, không nghĩ tới sẽ nghe ông ấy nói như thế, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không có ở đây, bà ấy khoát tay: "Nghe ba con, buổi tối chờ tất cả mọi người trở về sẽ bàn chuyện chia nhà."
Thẩm Mỹ Vân còn không biết cô mới đi thăm một lần, nhà bí thư chi bộ lại muốn chia nhà.
Thế nhưng, dù biết cô cũng không cảm thấy kỳ quái, khi đương gia xuất hiện không cân bằng, chia nhà là cách làm tốt nhất.
Sau khi cô trở lại trại chăn nuôi, sắc trời dần tối, sau khi đút cơm tối cho Tiểu Trường Bạch, buổi tối cô lập tức ở lại trại chăn nuôi nghỉ ngơi.
Cũng may ký túc xá trại chăn nuôi có giường ngủ thừa.
Liên tiếp ở trại chăn nuôi một tuần, cô không đợi được A Ngưu tới đề cập chuyện vào trại chăn nuôi làm việc.
Thẩm Mỹ Vân lập tức nói với Lý Đại Hà: "Chuyện này bỏ thôi."
Lý Đại Hà gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân lại đi chăm Tiểu Trường Bạch một lúc, sờ sờ đầu nó: "Mẹ phải đi rôic, chờ lần sau mẹ trở về sẽ thăm con."
Trong ánh mắt như đậu đen của Tiểu Trường Bạch lộ ra chút không nỡ, nó dán vào chân Thẩm Mỹ Vân hừ hừ.
"Vậy tôi chờ cô trở về nha."
Thẩm Mỹ Vân ôm cái đầu to của nó, xoa xoa.