Chờ ngày cô rời đi, cô không đến xem Tiểu Trường Bạch nữa, sợ mình sẽ luyến tiếc.
Sau khi rời khỏi đại đội, cô không trực tiếp quay về Bắc Kinh, mà lựa chọn đi trú đội Mạc Hà một chuyến.
Đây là nơi cô sống lâu nhất.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đến trú đội Mạc Hà, ngay cả trạm gác cũng thay đổi người, là tồn tại mà cô hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí, tôi tìm Tống Ngọc Thư và Trần Viễn."
Đồng chí ở trạm gác: "Đồng chí, cô là?"
Thẩm Mỹ Vân: "Anh nói cho bọn họ biết Thẩm Mỹ Vân đến là được."
Đối phương lúc này mới gật đầu, cùng một vị canh gác khác thay ca đi tìm người.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thẩm Mỹ Vân rõ ràng hiểu được, cô giống như hoàn toàn rời khỏi bộ đội.
Chân cô giẫm lên mảnh đất quen thuộc, ngay cả vết xước trên cửa kính của trạm gác vẫn còn, nhưng con người lại không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân im lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau, Tống Ngọc Thư lập tức bước như bay chạy ra, phía sau đi theo Trần Viễn, vẻ mặt cẩn thận: "Chậm một chút, chậm một chút, Ngọc Thư, em đi chậm một chút." Liên tiếp hô ba lần, Tống Ngọc Thư lại như là không nghe thấy: "Mỹ Vân tới rồi anh còn bảo em đi chậm."
"Em mang thai rồi đó!"
Trần Viễn vừa nói lời này, Tống Ngọc Thư lúc này mới giật mình phát hiện mình đang mang thai, nhất thời giống như là thắng gấp ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí ôm bụng của mình.
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, còn có cái gì không rõ đây.
Cô vui mừng nói: "Chị dâu, chị mang thai rồi sao?"
Tống Ngọc Thư đắc ý gật đầu: "Ba tháng rồi!"
Thẩm Mỹ Vân thật lòng thật dạ chúc mừng: "Chuyện tốt, chuyện tốt, chúc mừng chị dâu."
Cô biết rõ hơn ai hết, Tống Ngọc Thư qua nhiều năm như vậy, vì muốn có một đứa bé mà lăn qua lăn lại bao nhiêu lần.
Tống Ngọc Thư ôm bụng: "Cảm ơn. Chị cũng không nghĩ tới lại đột ngột như vậy."
Cô ấy nhỏ giọng nói thầm với Thẩm Mỹ Vân: "Em cũng biết kỳ kinh nguyệt của chị không chuẩn, chị và Trần Viễn cũng chưa từng tránh thai, nào ngờ đột nhiên lại mang thai."
Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh, chính cô ấy cũng muốn buông tay, trăm triệu lần không nghĩ tới, đứa nhỏ lại tới.
Trần Viễn có chút ngượng ngùng, anh ấy ho nhẹ một tiếng.
Tống Ngọc Thư liếc anh ấy một cái: "Mỹ Vân cũng không phải người ngoài, em nguyện ý chia sẻ cho em ấy nghe, anh quản được sao?"
Nghe cô ấy nói vậy, hết lần này tới lần khác, Trần Viễn vẫn không có biện pháp với cô ấy, ai bảo cô ấy bây giờ là hoàng đế trong nhà chứ.
Chuyện gì cũng phải nghe lời cô ấy.
Dù sao, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất.
"Được rồi được rồi, không nói nhảm với anh nữa."
Tống Ngọc Thư lôi kéo tay Thẩm Mỹ Vân, thân thiết nói: "Khi nào em trở về Mạc Hà?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, chị đã lộ bụng rất lớn như vậy, còn đi đón em làm gì?"
"Chị không đi được, anh trai em có thể đi sao?"
Tống Ngọc Thư quay đầu nhìn Trần Viễn: "Anh nói có đúng không?"
Trần Viễn: "Vâng vâng vâng." Hiện tại anh ấy chính là một bảo mẫu, đương nhiên, từ trước đến giờ vốn là như vậy.
Chờ bọn họ vào gia thuộc viện, dọc theo đường đi nhìn thấy người quen ngược lại không nhiều lắm, có chút quạnh quẽ.
"Hiện tại gia thuộc viện còn có người quen nào không?"
Cô vừa hỏi, Tống Ngọc Thư thở dài: "Chỉ còn lại một nhà chúng ta, cùng nhà chị Xuân Lan, cùng nhà Ngọc Lan, nhà sở trưởng, còn có mấy nhà ngươi trước kia cũng không quen mắt lắm."
Về phần tiếp theo là ai, bọn họ ai cũng không biết.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chị và anh em tính toán thế nào?"
Thái độ của Tống Ngọc Thư rất thản nhiên: "Chị nghĩ nếu Trần Viễn bị sa thải, chị sẽ bảo anh ấy cùng chị quay về Bắc Kinh, em cũng biết bây giờ chị có con rồi, ở lại Bắc Kinh sinh con hệ số an toàn cũng cao hơn một chút, hơn nữa tương lai giáo dục con cái cũng sẽ tốt hơn một chút. Thế nhưng, cũng không biết trú đội sắp xếp như thế nào."