Như là người già như bọn họ đều có thể cắn được, những thứ kia hoa quả kia ở Mạc Hà, bọn họ hơn phân nửa đều ăn không được, thật sự là lớn tuổi, hàm răng không tốt, trên cơ bản đều cắn không nổi.
Mũi Trần Ngân Diệp cay cay: "Vâng, chuối tiêu mềm, cháu biết hai người có thể ăn.
"Thứ này đắt lắm phải không?"
Bí thư chi bộ đột nhiên luyến tiếc ăn, cầm chuối tiêu ăn được một nửa, nhìn rồi lại nhìn.
"Không đắt."
Trần Ngân Diệp: "Trước cửa phòng cháu thuê có một cây chuối tiêu, bên trên kết đầy chuối tiêu, nếu hai người muốn ăn, về nhà cháu hái cho hai người ăn đủ."
Nghe nói như thế, bí thư chi bộ cùng bà Hồ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Dọc theo đường đi hai người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi này thật tốt."
Thật ấm áp.
"Hô hấp không bị đông lạnh mũi, cũng không chảy nước mũi." Bà Hồ lớn tuổi, một khi đông lạnh tàn nhẫn ùa về, luôn bị chảy rất nhiều nước mũi, căn bản khống chế không được, vì thế những đứa nhỏ trong nhà kia, ghét bỏ bà ấy không ít.
Nhưng bà ấy phát hiện, từ khi xuống xe đến bây giờ, bà ấy cũng không chảy nước mũi.
Trần Ngân Diệp giải thích: "Nơi này rất ấm áp, về sau hai người cứ ở bên này là được rồi."
Bí thư chi bộ theo bản năng muốn từ chối.
Trần Ngân Diệp ngắt lời ông ấy: "Cháu mỗi ngày tan tầm trở về, quạnh quẽ một mình, ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có, hai người tới lập tức không giống nhau, cháu mỗi ngày tan tầm về nhà là có thể nhìn thấy hai người."
"Hơn nữa, bà nội..." Cô tựa đầu vào vai bà Hồ: "Lúc cháu ở bên ngoài, cực kỳ thèm một nồi cháo lớn mà bà làm, kèm theo dưa chuột muối."
Cô ấy vừa nói, bà Hồ nhất thời mềm lòng, bà ngẩng đầu nhìn bí thư chi bộ.
Bí thư chi bộ trầm mặc: "Ở lại xem trước đi. Hơn nữa, Ngân Diệp à, ông và bà nội cháu không nên để cháu nuôi."
Bọn họ làm cả đời, muốn nuôi cũng là những đứa con trai kia nuôi.
Đâu đến phiên cháu gái nuôi chứ.
Trần Ngân Diệp: "Cháu không quan tâm. Ông nội, bà nội, với tiền lương hiện tại của cháu, có thể nuôi hai người rất tốt."
Hai ông bà nghe xong trong lòng thoải mái, nhịn không được xoa xoa đầu Trần Ngân Diệp, nhưng đều không tiếp tục đề tài này.
Bọn họ hạ quyết tâm phải trở về.
Bọn họ ở lại nơi này lâu, chính là liên lụy của Ngân Diệp, cô ấy sẽ phải lấy chồng, nhà ai nguyện ý để vợ của mình còn đèo bòng thêm hai người lớn?
Bọn họ rất ăn ý cũng không đề cập đến đề tài này.
*
Bắc Kinh, Thanh Đại, sáng sớm vừa mới tám giờ thời điểm, người đưa thư lập tức tới chào hỏi: "Cô giáo Trần, bác sĩ Thẩm, hai người có bưu kiện."
Trần Thu Hà vốn đang rửa mặt chuẩn bị đi làm, lập tức đi ra: "Beu kiện gì?"
Người đưa thư nào biết, anh ta lắc đầu: "Đây là từ phía nam gửi tới."
Anh ta vừa nói, Trần Thu Hà lập tức biết là ai gửi, bà nhất thời sải bước đi ra, nhận lấy bưu kiện, nói cảm ơn với đối phương.
Lúc này mới về đến nhà mở gói hàng ra, vừa mở ra lập tức rơi xuống một tờ giấy, trên đó viết chủng loại gói hàng.
Hải sâm, bào ngư, tôm khô.
Đôi tôm kia nhìn hù chết người, ước chừng lớn bằng bàn tay của người trưởng thành, nếu như trước khi phơi khô, phải lớn bao nhiêu?
Lúc này, người trong nhà đều lục tục đứng lên.
"Sao vậy?" Thẩm Hoài Sơn đang đánh răng, thò đầu ra hỏi một câu.
"Mỹ Vân gửi về không ít hải sản khô." Trần Thu Hà xem xong dặn dò: ""Nói là để chúng ta hầm ăn, mùa đông ăn bổ thân thể.
Thẩm Hoài Sơn đánh răng xong đi ra, xem xong tất cả hải sản, ông nhịn không được cảm thán một câu: "Mỹ Vân ở ngoài ngàn dặm còn đang nhớ chúng ta."
Loại tình huống này, đồng thời diễn ra ở nhà họ Quý cùng nhà họ Tống.
Nhà họ Quý nhận được một gói bưu kiện lớn, bên trong được chia hai phần, một phần cho nhà họ Quý, một phần cho chị dâu Tống Ngọc Thư.