Trần Ngân Diệp thậm chí còn dặn dò Thẩm Mỹ Vân, không được nói cho người khác, chỉ cần nói cho ông bà nội là được rồi.
Mà bí thư chi bộ cùng bà Hồ cũng biết, nếu tin tức này truyền ra ngoài, trong nhà sợ là lại muốn ầm ĩ, cho nên tin tức này ngay từ đầu đều đi gạt tất cả mọi người.
Hai người trước khi xuất phát một ngày, lặng lẽ rời khỏi đại đội, bước lên xe lửa xuôi nam.
Năm ngày sau.
Trần Ngân Diệp sáng sớm đã ở trạm xe chờ, sợ ông bà nội đi xe không quen bị say xe, trước khi đi còn mua một ít chuối tiêu cầm ở trong tay, chỉ vì để cho bọn họ giải ngấy.
Chờ đến khi nhìn thấy ông bà nội từ trạm xe đi ra, hai ông bà rõ ràng lúc còn trẻ, mạnh mẽ như vậy, chỉ là lúc này trong đám người như nước chảy, lại có vẻ có chút mờ mịt luống cuống không ngừng nhìn xung quanh.
Điều này làm cho đôi mắt Trần Ngân Diệp đỏ lên, cô ấy nhảy dựng lên vẫy tay: "Ông bà nội, cháu ở chỗ này."
Giọng quê quen thuộc, khiến ánh mắt bí thư chi bộ dần dần tập trung, ông ấy vội vàng vỗ cánh tay bà Hồ, chỉ qua: "Nhìn xem, Ngân Diệp ở bên kia."
Bà Hồ vừa nhìn, hai người bước chân nhỏ, bước nhanh hơn.
Chờ sau khi hai người đi ra, Trần Ngân Diệp là người đầu tiên nhào tới, tiếp nhận túi nhỏ trong tay hai người: "Không phải cháu đã nói, không cho hai người mang hành lý sao?"
Bà Hồ: "Đây là bắp ngô cháu thích ăn, bắp ngô năm nay mới thu hoạch, rất ngọt. Còn có đậu phộng gạo đỏ, cái này tốt cho dạ dày. Bà còn mang theo mấy quả lê đông lạnh tới đây." Đến khi mở túi ra, lê đông lạnh đã rã đông, trên túi tràn đầy nước.
"Ôi, ăn không ngon nữa rồi."
Trần Ngân Diệp nhìn thấy thức ăn quen thuộc như vậy, ánh mắt lại bắt đầu cay cay: "Bà nội, xa như vậy, đồ của mình cũng không mang theo được, sao còn mang theo đồ nặng như vậy."
Tận mấy chục cân.
Bà Hồ hiền lành cười: "Để ông nội con cầm, xương già của ông ấy còn có chút tác dụng."
Bí thư chi bộ không thích thể hiện tình cảm, trên mặt ông ấy có chút không được tự nhiên, nói sang chuyện khác: "Nơi này nóng quá."
Trên người ông ấy còn mặc áo bông lớn, đây là bộ mới nhất của ông ấy, nhưng mặc dù như thế, mặt trên vẫn mang theo miếng vá.
Ở Mạc Hà còn không có người nhìn ông ấy, càng đến phía nam, người nhìn ông ấy lại càng nhiều.
Trần Ngân Diệp: "Cởi hết áo bông ra, nơi này chỉ hai mươi mấy độ."
Cô ấy vừa nói, hai ông bà cũng không tiếp lời.
Trần Ngân Diệp có chút buồn bực: "Nóng như vậy, ông bà nội cởi ra cho rồi."
Bí thư chi bộ và bà Hồ tránh động tác của cô ấy, nói thẳng: "Bây giờ còn có thể chịu được, trở về nói tiếp."
Cô ấy lập tức nhận ra điều gì đó.
Hai ông bà mặc quần áo mới nhất ở bên ngoài, quần áo bên trong tất nhiên là rách nát, sợ làm cho cô ấy mất mặt.
Cô ấy không miễn cưỡng, là cô ấy suy nghĩ không chu đáo, mới định dẫn bọn họ đi mua quần áo, cô ấy hẳn là nên mua quần áo trước.
Trần Ngân Diệp trầm mặc một lát, lúc này mới chuyển đề tài, đưa nước ngọt cùng chuối tiêu đã mua qua: "Ăn chút giải nhiệt trước, chúng ta bây giờ trở về. Phòng cháu thuê ở gần chỗ làm, chúng ta qua đó không bao lâu."
Bí thư chi bộ cùng Bà Hồ đáp một tiếng, nhìn thấy chuối tiêu vàng rực rỡ, hai người già đều có chút mơ hồ: "Trực tiếp cắn?"
Bí thư chi bộ là một người nôn nóng, lúc này lập tức cắn một miếng: "Sao lại chát như vậy?"
Trần Ngân Diệp vỗ đầu: "Nhìn cháu kìa, quên lột vỏ, cháu lột cho hai người."
Chờ sau khi lột vot xong.
Lúc này cô mới đưa hai quả chuối qua một lần nữa.
Bí thư chi bộ lúc này mới ngượng ngùng cắn một cái, ông ấy nhất thời không nói lời nào.
Nhưng bà Hồ lại kinh ngạc nói: "Đây là hoa quả? Sao còn có hoa quả mềm như vậy?"