Bà Hồ lại đẩy ông ấy một cái: "Ông nghĩ xem, nếu ông từ chối, Ngân Diệp một mình ở bên kia sẽ thất vọng biết bao? Ngay cả lễ mừng năm mới cũng thui thủi một mình"
Bà ấy còn không quên nháy mắt với Thẩm Mỹ Vân, đây là bọn họ thông đồng trước.
Bà ấy vừa nói, bí thư chi bộ nhất thời do dự: "Vé xe lửa bao nhiêu tiền?" Ông cụ đã kiếm tiền cả đời, sâu sắc biết kiếm tiền gian nan thế nào.
"Ông đừng quan tâm đến vé xe." Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đây là lúc trước cháu đáp ứng Ngân Diệp, thay cô ấy mua vé xe cho các ông, xem như phí vất vả một năm của cô ấy."
Bí thư chi bộ vừa nghe vậy, nhất thời muốn rút tiền từ phong thư cho Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân không nhận, trực tiếp rời đi trước.
Cô vừa đi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
"Chúc ngủ ngon."
Bí thư chi bộ cầm phong thư dày kia, cả đêm không ngủ, ông ấy sờ bao tiền một lần lại một lần.
Hốc mắt ông ấy hồng hồng, hướng về bạn già thấp giọng nói: "Ngân Diệp nhà chúng ta có tiền đồ!"
Tiền gửi về một lần, đáng giá lương thực ăn hai năm của những hộ nông dân như bọn họ.
Bà Hồ lau nước mắt cho ông âyd: "Ông chắc đang vụng trộm vui vẻ phải không, có phải ông cảm thấy năm đó bỏ qua dị nghị, cung phụng hai đứa nhỏ kia đọc sách không sai?"
Bí thư mới không chịu thừa nhận mình khóc, ông ấy lắc đầu: "Dù bọn chúng không kiếm được tiền, tôi cảm thấy cung cấp cho bọn chúng đọc sách không sai, là cung cấp cho bọn chúng đọc sách vốn là không sai."
Các cô ấy đã ra khỏi Mạc Hà, con cái tương lai của các cô ấy sẽ phát triển hơn các cô ấy.
Bà Hồ nghe nói như thế, chợt trầm mặc.
"Ông nói đúng, khởi điểm của bọn nhỏ cao hơn chúng ta một chút mới đúng." Mạc Hà nghèo khổ, một năm bốn mùa hận không thể hai mùa đều là băng tuyết ngập trời, vừa đến mùa đông ngay cả cửa cũng không ra được.
Tuyết lớn hận không thể bao phủ đến đầu gối, nhiệt độ lại âm mấy chục độ.
Một tình huống như vậy bọn nhỏ đừng nói đi học, chính là sống cũng gian nan, người ta nói, bọn nhỏ ở đây khó sống khỏe mạnh, vì sao?
Đương nhiên là bởi vì mùa đông trời lạnh, đứa nhỏ sinh ra, mông trần trứng lót tã, cả ngày trên người cũng không được ủ ấm.
Bị cảm mạo phát sốt, đó thật sự là mặc cho số phận.
Cũng chính là những năm trước đây bác sĩ Thẩm tới, đào tạo ra mấy học trò, bọn họ ở đây làm trình độ chữa bệnh lúc này mới khá hơn một chút.
Bí thư chi bộ gật đầu: "Đi ra ngoài được, sau khi đi ra ngoài cũng đừng trở lại."
Nhóm thanh niên trí thức liều mạng muốn chạy ra ngoài, mấy đứa nhỏ liều mạng đọc sách là vì sao?
Không phải là vì đi ra khỏi núi lớn sao.
"Vậy A Ngưu và A Hổ?"
Bà Hồ thử hỏi một câu.
Bí thư chi bộ nhắm mắt lại, vuốt ve phong thư: "Đó là mạng của bọn họ, ai bảo bọn họ không chăm chỉ đọc sách?"
Trước kia khi cho bọn họ đi học, cũng giống như lấy mạng bọn họ.
Bà Hồ muốn nói lại thôi, rốt cuộc là không nói gì nữa, nói nhiều ông cụ không thích nghe, cô dứt khoát đổi đề tài: "Vậy ông có đi đến chỗ Ngân Diệp hay không?"
Bí thư chi bộ nghe nói như thế, con mắt mới mở ra, mang theo vài phần khát khao tới: "Đi, coi như trước khi chôn mình ở quan tài, đi ra ngoài nhìn xem bên ngoài thế giới là dạng gì."
Năm ngoái ông ấy lập tức từ chức bí thư chi bộ lui về nghỉ hưu, lớn tuổi rồi, làm không nổi, lập tức nhường chỗ cho người trẻ tuổi.
Hôm nay thừa dịp có thể động đậy lập tức động một chút, động không được, lập tức trở về chờ lá rụng về cội.
Trần Ngân Diệp gửi tiền trở về là phải gạt người nhà họ Trần khác, lập tức ngay cả ba mẹ cô ấy cũng không biết.
Trong lòng Trần Ngân Diệp, ông bà nội so với ba mẹ còn quan trọng hơn, cô ấy thậm chí cũng không nói muốn đón ba mẹ đi phía nam qua mùa đông.