Thế nhưng, đây là ba quầy hàng đồng thời khai trương, lúc này mới có thành tích như thế.
Tiếp theo chính là vào ngày thứ hai tết dương lịch, cô chạy một chuyến đến Bằng Thành, Bằng Thành hiện tại có doanh nghiệp của coi, đơn giản là ba sạp ăn vặt, thế nhưng sạp ăn vặt so với Dương Thành mở lâu hơn.
Doanh thu ba sạp hàng trước sau tất cả cộng lại, khoảng hai mươi ba vạn.
Cùng với còn có trong tay Lâm Vệ Sinh bán tất thủy tinh được chia hoa hồng, đây mới là khoản tiền khả quan nhất, Lâm Vệ Sinh bán tất thủy tinh hai tháng, nhập sổ hơn ba mươi vạn.
Mà Thẩm Mỹ Vân có thể được chia tới khoảng mười lăm vạn.
Đến lúc này, tất cả thu nhập của Dương Thành và Bằng Thành cộng lại khoảng hai trăm vạn.
Vào đầu thập niên 80, Thẩm Mỹ Vân chính thức bước vào đội ngũ phú hào trăm vạn!
Nói một câu người giàu nhất định là phóng đại, nhưng cô cũng là người đứng đầu danh sách sắp giàu.
Thẩm Mỹ Vân sau khi gửi tất cả thu nhập đến ngân hàng, ai dám nghĩ, một tờ giấy mỏng manh kia lại là hơn hai triệu tiền gửi tiết kiệm.
Thẩm Mỹ Vân một mình rút năm ngàn ra, phát thưởng cuối năm cho tất cả mọi người, xét công sức để ban thưởng, trong đó, Y Gia có cống hiến thu nhập lớn nhất, mỗi người năm trăm đồng tiền thưởng.
Tiếp theo là quán ăn vặt Bằng Thành, mỗi người ba trăm.
Thậm chí, ngay cả Hy Vọng Mới cô cũng trợ cấp, tất cả những người không tìm được việc làm, mỗi người một trăm đồng tiền thưởng cuối năm.
Sau khi phát thưởng cuối năm xong, khiến tất cả nhân viên Thẩm Mỹ Vân sở hữu dưới tay đều bắt đầu sôi trào lên.
Phải biết rằng, bọn họ khi làm việc Thẩm Mỹ Vân dưới trướng, cầm tiền lương đã là gấp hai đến gấp ba thậm chí còn gấp năm bình thường.
Không nghĩ tới đến cuối năm, còn có thưởng tết phong phú như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả nhân viên làm việc dưới trướng Thẩm Mỹ Vân đều vui vẻ ra mặt.
Sau khi Trần Ngân Diệp nhận được tiền thưởng, chuyện đầu tiên chính là kéo Thẩm Mỹ Vân cùng về Mạc Hà, đưa tiền mang về cho ông bà nội cô ấy, để ông bà nội cô ấy mua vé xe xuống miền nam.
Cô ấy muốn đón ông bà nội đến Dương Thành đón năm mới!
Sau khi gửi tất cả hàng dự trữ ở miền Nam đến Bắc Kinh và Cáp Nhĩ Tân, Thẩm Mỹ Vân lập tức lên tàu hỏa lên phía Bắc.
Năm ngày đi xe lửa, cô đến Mạc Hà, tự tay biếu năm trăm đồng kia cho bí thư chi bộ.
"Bí thư chi bộ, đây là phần thưởng cuối năm của Ngân Diệp, cô ấy bảo cháu gửi toàn bộ về cho các ông, để các ông tích góp."
Nhìn năm trăm đồng kia, bí thư chi bộ một lúc lâu cũng nói không ra lời, một phong thư dày như vậy cơ mà, Ngân Diệp nhà ông ấy không biết đi sớm về tối bao nhiêu ngày mới kiếm được nhiều như vậy.
Bí thư chi bộ không cần: "Cháu lấy lại đi, để Ngân Diệp tự tích góp làm của hồi môn. Trong nhà nghèo, cung cấp cho hai cháu gái đi học, đều thiếu không ít tiền, mấy năm nay một mực trả nợ, căn bản không có thần lực tích góp của hồi môn cho hai cháu gái."
Thẩm Mỹ Vân không nhận, cô nhét vào trong ngực bí thư chi bộ: "Đây là Ngân Diệp dặn dò cháu cần phải để các ông nhận lấy. Còn có chuyện thứ hai."
Bí thư chi bộ: "Còn có chuyện thứ hai?"
Thẩm Mỹ Vân từ trong túi lấy ra hai tấm vé xe: "Đây là Ngân Diệp nhờ cháu mua cho các ông vé xe lửa về miền nam, đây là vé đi Dương Thành, Ngân Diệp ở bên kia đã thuê xong phòng ở, nói là muốn đón các ông dênd Dương Thành qua mùa đông."
Sợ bí thư chi bộ không đồng ý, cô còn không quên bổ sung: "Bí thư chi bộ, ông không biết bây giờ miền Nam ấm áp lắm, trực tiếp mặc áo ngắn tay, trước đây ở rất thoải mái. l
Bí thư chi bộ bị một loạt tin tức này làm cho bối rối.
"Cái gì, đón chúng ta đi phía nam?"
Ông ấy lắc đầu: "Cả đời này tôi chưa từng ra khỏi Mạc Hà."
Ông ấy muốn nói không đi.