"Chị dâu, chúng ta lái xe đến đâu?"
Thẩm Mỹ Vân: "Các cậu ở đâu?"
"Vừa tới Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy các cậu tới nhà kho số 130 đường Tuyên Vũ Giải Phóng."
"Nếu hai người không tìm được chỗ." Cô trầm ngâm: "Tôi bảo Quý Trường Tranh đi đón hai người."
"Cái này cũng được."
Có một người quen, miễn cho bọn họ đi khắp nơi tìm đường cũng không biết nơi nào mới đúng.
Sau khi hai bên trao đổi địa chỉ, Thẩm Mỹ Vân lập tức bảo Quý Trường Tranh đi đón người, Quý Trường Tranh cũng nhanh chóng đón được người, lập tức đưa tới nhà kho Tuyên Vũ.
Ngay khi đoàn xe dừng lại.
Quý Trường Tranh nhảy xuống đầu tiên, kế tiếp là Lý Đại Hà và sở trưởng.
Ba người đều đồng loạt đi về phía Thẩm Mỹ Vân.
"Mỹ Vân."
"Chị dâu."
Thẩm Mỹ Vân: "Một đường có thuận lợi không?"
Vốn là hơn một ngày lộ trình, bọn họ cứng rắn rút ngắn còn hai mươi tiếng, dọc theo đường đi dường như là không ngủ không nghỉ, mấy người thay phiên nhau lái xe, tăng đủ tốc độ, lúc này mới xem như nhanh đuổi chậm đuổi đến.
"Cũng được."
Là Lý Đại Hà mở miệng: "Mấy ngày nay không có tuyết rơi, cho nên trên đường đi coi như thuận lợi." Phàm là tuyết rơi đóng băng, bọn họ sợ là không đến nhanh như vậy.
Thẩm Mỹ Vân: "Vất vả rồi."
Đoàn người đi vào kho hàng: "Trước tiên dỡ hàng xuống, tôi sẽ cho người mang đồ ăn tới."
Lý Đại Hà bọn họ tất nhiên không từ chối.
Tổng cộng năm mươi tám con heo, một đường xóc nảy lại đây, quá sức, có vài con heo vừa xuống xe lập tức bắt đầu choáng váng nôn mửa.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy không có cách nào, lập tức hỏi: "Có mang thức ăn cho heo tới đây không?"
Lý Đại Hà: "Có mang theo ba túi cám, vẫn là để ở ghế lái, tôi đi lấy."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, chờ lấy cám heo xuống, lập tức đặt ở trong bếp lửa lớn, nấu ba nồi cám heo đi ra, đổ vào trong máng heo.
Thật ra nói là máng heo, thế nhưng là bên trong mấy cái hộp gỗ ghép lại, đơn giản là được thầy Ngô bọn họ đóng đinh ở trên tường, lúc này mới chạy không thoát.
Ba túi cám nhanh chóng cạn kiệt.
Thẩm Mỹ Vân: "Sợ là không đủ, lát nữa tôi ra ngoài hỏi thăm, xem bên này có bán thức ăn cho heo không.
Nhiều heo như vậy, nhất thời giết không hết, phỏng chừng phải nuôi vài ngày.
Cô ngược lại không hỏi, sao chỉ có năm mươi tám con.
Điều này làm cho Lý Đại Hà thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giải thích một câu: "Chị dâu, chúng tôi chỉ có ba chiếc xe, vẫn là sở trưởng ra mặt mượn được, cho nên chỉ trang bị một ít heo sống như vậy tới đây, nếu là không đủ, chờ chúng ta nhóm xe này trở về, sẽ vận chuyển nhóm thứ hai.
Thẩm Mỹ Vân như có điều suy nghĩ: "Đợi năm sau tôi bớt chút thời gian đến đội vận tải Bắc Kinh bên này, xem bọn họ có bán xe tải lớn hay không, chúng ta phải có đoàn xe của mình."
Chỉ dựa vào người khác không được, người khác giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận.
Giống như là lần này sở trưởng tới đây, đều giúp đỡ cô rất nhiều.
Thấy cô chủ động đưa ra chuyện này, Lý Đại Hà: "Phải, tôi và sở trưởng cũng đang đề cập, chúng ta phải có xe riêng mới được."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Chuyện này đợi sang năm hăbgx đề cập, trước tiên giải quyết đám heo này đã."
Lý Đại Hà tất nhiên cũng biết sự tình nặng nhẹ.
Thẩm Mỹ Vân sắp xếp một loạt công việc xuống dưới, lập tức giao nơi này cho Quý Trường Tranh : "Giết heo ở đây anh giúp em canh trừng, nhân tiện giúp em chiêu đãi sở trưởng cùng Đại Hà, em đi một chuyến quán ăn nhà họ Lỗ."
Một là đặt chút đồ ăn tới, hai là phải chuẩn bị trước.
Quý Trường Tranh tất nhiên không từ chối, loại chuyện giết heo này, anh cũng đúng là không muốn Thẩm Mỹ Vân ở đây, sợ dọa đối phương.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi kho hàng, đi thẳng đến quán ăn nhà họ Lỗ, lúc này quán ăn nhà họ Lỗ đang thuộc về giờ cao điểm của khách, sau khi Thẩm Mỹ Vân đi vào, lập tức trực tiếp đến bếp sau, tìm được sư phụ Lỗ.