Anh ta coi như là so với tham mưu Chu cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sở trưởng lắc đầu: "Sẽ được sắp xếp công việc, nhưng tôi làm lính quen rồi, ra ngoài không muốn vào đơn vị nữa, quá gò bó, tôi nghĩ còn không bằng tự mình làm đi."
Thẩm Mỹ Vân cho anh đề nghị: "Nếu quả thật có ngày này, vậy tương lai anh đi về phía nam đi, tốt nhất là đi trong phạm vi quản lý của anh Chu."
Dựa lưng vào đại thụ hóng mát, một câu này không phải nói đùa.
"Cô là nói lão Chu?" Lão Chu tất nhiên là tham mưu Chu.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Chính là anh ấy, nếu thật sự phải ra đi, nếu là đến lúc đó anh có thể được điều đến Bằng Thành hoặc Dương Thành, kết quả này cũng không tệ."
Dù sao, tương lai của hai nơi này đều là vô hạn.
Sở trưởng như có điều suy nghĩ: "Vậy tôi suy nghĩ một chút."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, không đề cập đến chuyện này, mà chuyên tâm dùng bữa, ăn ước chừng chừng mười phút.
Thầy Ngô hô lên: "Hai con heo này dọn dẹp sạch sẽ, có thể mang đi."
Vừa nghe lời này, Thẩm Mỹ Vân lập tức buông bát đũa xuống, đứng lên: "Các anh ăn trước, tôi phải đem lô hàng này đến quán ăn nhà họ Lỗ. Chờ lúc tôi tới, lại mang cho các anh một ít đồ ăn."
Sở trưởng bọn họ đều bị đói bụng suốt chặng đường, từng này sợ là không đủ.
Sở trưởng khoát tay, ngược lại Quý Trường Tranh cùng nhau đứng lên: "Để snh lái xe." Để Thẩm Mỹ Vân một mình, Quý Trường Tranh lo lắng.
Mắt thấy hai vợ chồng bọn họ đều muốn đi.
Sở trưởng cũng không có tâm trạng ăn cơm, anh ta cùng Lý Đại Hà bọn họ cũng đứng lên: "Nâng heo lên."
Hai con heo được giết sạch sẽ, bên trong chỉ thịt còn có một trăm bốn mươi năm mươi cân, chớ nói chi là, còn có nội tạng heo các thứ, Thẩm Mỹ Vân dự định cầm nội tạng heo mang tới quán ăn nhà họ Lỗ.
Vừa vặn thầy Lỗ bọn họ có thể dùng.
Chờ sau khi xếp hàng xong, Thẩm Mỹ Vân ngồi ở ghế lái phụ, Quý Trường Tranh ngồi ở ghế lái, Thẩm Mỹ Vân từ cửa sổ xe thò đầu ra: "Chúng tôi đưa hàng xong sẽ trở lại, các anh đừng đợi chúng tôi."
Sở trưởng và Lý Đại Hà đáp một tiếng, chờ bọn họ rời đi.
Sở trưởng cảm thán nói với Lý Đại Hà: "Cậu phát hiện không, những người này chúng ta lúc trước ở gia thuộc viện, chính là Mỹ Vân bọn họ sống tốt nhất."
Lý Đại Hà gật đầu.
Sở trưởng càng chua xót: "Quý Trường Tranh đâu phải cưới vợ, đây là cưới thần tài về nhà."
Đôi tay Thẩm Mỹ Vân kia, chính là nắm tiền!
Xe một đường chạy đến quán ăn nhà họ Lỗ, cũng thế nhưng mới qua hai mươi phút. Thẩm Mỹ Vân còn dự định để cho xe dừng lại ởcwar quán ăn nhà họ Lỗ, nhưng từ cửa sổ xe vừa nhìn, khá lắm, quanh cửa quán ăn nhà họ Lỗ thế nhưng vây quanh hơn trăm người, kín kẽ, căn bản vào không được.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô hít sâu một hơi, dặn dò Quý Trường Tranh : "Anh đừng xuống trước, em vào xem tình hình, gọi người tới chuyển heo. Nhất định đừng xuống."
Cô dặn đi dặn lại.
Quý Trường Tranh cũng thấy tình huống không đúng, anh gật đầu: "Em gọi rồi anh xuống."
Có lời này, Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm đi, sau khi cô nhảy xuống xe, chen qua đám người chật chội, phát hiện căn bản chen không vào được, tất cả mọi người giống như điên rồi, vây quanh cửa quán ăn nhà họ Lỗ.
Thấy không vào được, Thẩm Mỹ Vân không có biện pháp, hô một tiếng Tào Chí Phương đang giữ gìn trật tự: "Chí Phương, kêu thầy Lỗ dẫn người ra."
Liên tiếp hô ba tiếng, Tào Chí Phương lúc này mới nghe được, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ánh mắt cô ấy sáng lên, cũng không giữ gìn trật tự nữa, nhanh chân chạy về phía sau bếp.
Một lát sau, thầy Lỗ mang theo ba học trò đi ra: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút."
Không ai chịu nhường.
Thầy Lỗ tức giận, hét lớn một tiếng ra bên ngoài: "Các người không tránh ra, chúng tôi đi mang thịt heo vào thế nào?"